Triệu Quân Hoài kéo An Ca chạy một mạch, hoá ra là đến chỗ bán đèn lồng.
Hắn mua một chiếc đèn lồng thỏ rồi đưa cho nàng, còn nói cái gì mà nhìn nó đáng yêu giống nàng.
An Ca nhìn con thỏ trên tay hắn, không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Nói một câu công bằng thì, con thỏ này xấu thật ấy.
Hình dáng thì được dán tỉ mỉ, nhưng mà mặt nó thì không nhìn ra đẹp chỗ nào, mắt lòi, mũi to, cái miệng còn bị méo sang một bên nữa.
"Ta không thích cái này." An Ca cười ngại nhìn hắn
"Vậy ta đổi cái khác cho nàng."
Hắn lựa qua lựa lại, lại chọn cho nàng đèn lồng hoa sen.
Đúng là trong những cái đèn lồng ở đây, cái này là đẹp nhất rồi.
An Ca nhận lấy đèn lồng, nói cảm ơn với hắn một tiếng, hắn lại cười nói nàng khách sáo rồi.
Ông chủ quầy nhìn hai người vẻ mặt e thẹn liền bật cười nói:
"Hai người đúng là ân ái, thật khiến cho lão đây nhớ đến nương tử của mình."
"Ông chủ, nương tử của ông hiện đang ở đâu?" An Ca chớp chớp mắt tò mò hỏi ông
"Bà ấy đã mất năm ngoái rồi.
Trước đây đèn lồng đều là do bà ấy tự tay làm, bây giờ bà ấy mất rồi, do tôi tự làm, cho nên mới xấu như vậy."
Nghe ông chủ nói như vậy, An Ca liền cảm thấy có lỗi với ông vì đã nói đèn lồng của ông ấy xấu.
Đúng là chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, tìm hiểu được rồi thì sẽ buồn chết mất đó.
Hôm nay nàng ra đường quên xem ngày hay sao vậy chứ?
Rõ ràng là đi dạo chơi cho vui, lại gặp phải toàn những chuyện buồn.
Trước khi rời đi, An Ca đưa cho ông chủ thêm ít ngân lượng, có thể giúp được phần nào cho ông thì hay phần đó.
Trên đường đi, An Ca cứ mãi u uất không vui.
Nàng nhớ đến chuyện của Đào Yêu thì lại không thoải mái.
Triệu Quân Hoài đi bên cạnh nàng cũng thấy lo lắng cho nàng, sợ nàng bị ảnh hưởng tâm trạng.
Hắn đột nhiên nhớ ra có một địa điểm, chắc chắn có thể giải toả tâm trạng của nàng, liền không nói lời nào mà kéo nàng đi.
An Ca bị kéo đi, nhíu mày nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
Hắn dẫn nàng đến bên một bờ sông, hướng mắt nhìn cái gì đó, rồi lại quay sang nói với nàng:
"Thời nhi, nàng đi chọn một chiếc hoa đăng đi, chọn cho ta một cái nữa."
"Người thích thì tự đi chọn, bảo ta đi làm gì chứ, ta không đi." An Ca ương bướng không chịu nghe lời hắn
"Ta chuẩn bị bất ngờ cho nàng, nàng giúp ta chọn một chiếc hoa đăng không được sao?"
"Ta..."
An Ca không biết nên phản bác thế nào.
Nàng muốn từ chối hắn, nhưng nàng cũng muốn biết hắn chuẩn bị bất ngờ gì cho nàng.
An Ca đuối lý chỉ đành ngoan ngoãn đi chọn hoa đăng cho nàng và hắn.
Chọn qua chọn lại, chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng tìm được hai chiếc đèn.
Nhưng mà trả tiền xong nàng liền suy nghĩ, không phải đèn hoa đăng đều giống nhau sao, cô lựa lâu như vậy để làm gì?
Haiz, đầu óc dạo này đúng là có vấn đề rồi.
Nàng trở về chỗ của hắn, nhìn thấy bên bờ có một chiếc thuyền đậu ở đó.
Triệu Quân Hoài nhận lấy hoa đăng từ tay nàng.
Hắn rất tự nhiên nắm tay nàng đi đến bên cạnh chiếc thuyền đó, nói với nàng:
"Ta dẫn nàng đi chèo thuyền thả hoa đăng, có thể giúp nàng giải toả tâm trạng."
"Đây là bất ngờ người dành cho ta?" An Ca nhìn chiếc thuyền rồi lại nhìn hắn
"Ừ."
Triệu Quân Hoài vừa cười tươi vừa gật đầu lia lịa.
Hắn làm mọi chuyện vì nàng, chỉ mong có thể thấy được nụ cười của mỹ nhân.
Hắn bước lên thuyền trước, đưa tay về phía nàng.
An Ca do dự một hồi, đặt tay nàng lên tay hắn, cẩn thận bước lên thuyền.
Nàng bị mất thăng bằng, Triệu Quân Hoài liền ôm nàng vào lòng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi lại ngại ngùng mà dời ánh mắt đi.
Hắn đỡ nàng ngồi xuống, tự mình cầm lấy mái chèo.
Bạn đang đọc bộ truyện Tuế Nguyệt Như Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tuế Nguyệt Như Ca, truyện Tuế Nguyệt Như Ca , đọc truyện Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca chương mới