Chuyện lần trước hứa với Triệu Uyển Ngưng vẫn chưa thực hiện được, An Ca cảm thấy vô cùng đau đầu. Chuyện của bản thân còn lo chưa xong, đã phải đi tác hợp nhân duyên cho người khác rồi. Đây là chuyện của bà mai cơ mà, nàng đâu có muốn làm, vả lại còn là làm không công nữa chứ.
Còn chưa kịp nghĩ ra cách gì hay để kéo Thượng Quan Lâm ra ngoài, thì y đã tự động đến tìm nàng “dâng kế” rồi. Thượng Quan Lâm bước vào phòng nàng, cũng không quan tâm xung quanh có ai, lập tức bước đến ngồi cạnh nàng, tự nhiên rót trà uống. Trước đây nàng còn ngại khi phải tiếp xúc với y, nhưng bây giờ cảm giác đó không còn nữa, hoàn toàn đã xem y là đệ đệ ruột của mình rồi. Cho nên khi thấy hành động của y, nàng liền bật cười nói:
“Đệ đó, đã không còn nhỏ nữa, hùng hổ xông vào phòng tỷ tỷ, còn tự nhiên như vậy, không sợ người ta nói à?”
“Tỷ là tỷ tỷ của đệ mà, có gì mà phải sợ.”
“Đệ phải chín chắn lại đi, sắp đến tuổi thành gia lập thất rồi, đệ như vậy, cô nương nào dám gả cho đệ.”
Nghe đến chuyện thành gia lập thất, mặt y lập tức đỏ lên như quả cà chua, đến nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp:
“Đệ… đệ mới không thèm… thành thân. Tốt nhất là… đệ nên… ở vậy tới già.”
“Nói cái gì đấy?” Nụ cười trên môi An Ca đột nhiên biến mất, nghiêm mặt nhìn y, “Đệ phải thành thân, sinh con nối dõi tông đường cho Thượng Quan gia. Thượng Quan gia lưu truyền bao đời nay, chẳng lẽ đệ muốn đến đời mình thì tuyệt hậu hay sao?”
“Đệ không phải ý này. Chỉ là đệ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc này. Đệ sợ mình không làm tốt trách nhiệm của một phu quân, không bảo vệ tốt cho nương tử của đệ.”
“A Lâm, tỷ không ép đệ, đợi đến khi người đệ thích xuất hiện, đệ sẽ tự động muốn bảo vệ người đó cả đời thôi.”
“Cảm ơn tỷ tỷ.”
Hai tỷ đệ lại ngồi im lặng uống trà, ta một ngụm, đệ một ngụm, chẳng nói thêm câu nào nữa. Đột nhiên Thượng Quan Lâm đập bàn khiến An Ca giật mình, suýt nữa là té ghế luôn rồi. Nàng đang đóng vai tiểu thư khuê các hiền thục dịu dàng, nếu không nàng mà bộc lộ tính cách thật, là ngay lập tức véo tai y đá thẳng ra ngoài sân ngay. Có chuyện gì không thể từ từ nói sao, cần gì phải động tay động chân như vậy.
Thượng Quan Lâm dường như cũng biết bản thân lỗ mãng, rối rít xin lỗi nàng, mong nàng sẽ không giận. An Ca nói tiếng không giận, y mới yên tâm ngồi xuống nói:
“Đệ đến tìm tỷ là có việc. Tối nay đệ đến nhà trọ Tương Kiến để gặp một người bạn. Đệ nhớ là cũng lâu rồi tỷ không ra ngoài, nên muốn nhân cơ hội đưa tỷ đi chơi. Tỷ có muốn đi không?”
“Thật à?”
“Thật, đệ không lừa tỷ đâu.”
Nhà trọ Tương Kiến, Đào Yêu.
Đã lâu rồi nàng không đến thăm Đào Yêu, cũng chẳng biết bệnh tình của nàng ấy thế nào rồi. Vậy thì nhân cơ hội này, đến thăm Đào Yêu, cũng giúp Triệu Uyển Ngưng được gặp mặt Thượng Quan Lâm, một công đôi việc.
Bạn đang đọc bộ truyện Tuế Nguyệt Như Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tuế Nguyệt Như Ca, truyện Tuế Nguyệt Như Ca , đọc truyện Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca chương mới