Thẩm Hành Chi rũ mắt xuống nhìn thiếu niên đang chật vật trên mặt đất: "Ngươi tên là gì? Sao lãi tùy tiện xông vào bãi săn?"
Thiếu niên kia nhìn chằm chằm Thẩm Hành Chi, đôi môi ngậm chặt lại đến trắng bệch, không phát ra một âm thanh âm thầm kháng cự.
Thẩm Hành Chi hỏi: "Ngươi có ăn trộm con chim này không?"
Thiếu niên bị tố ăn trộm, sắc mặt lập tức đỏ bừng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, trả lời một cách khó khăn: "Phải...là ăn trộm."
Thẩm Tinh Phong phản ứng còn nhanh hơn phụ thân của mình, công tử thế gia đương nhiên khinh thường loại người trộm gà trộm chó này, khịt mũi: "Không biết xấu hổ."
Bả vai cậu bé run lên, cúi đầu xuống lạy: "Tướng quân đại nhân, gia mẫu tiểu nhân bị bệnh nặng, cần có thịt để bồi bổ, tiểu nhân không còn chỗ nào để đi, nên mới làm chuyện xấu hổ này.
Nếu như vi phạm luật pháp, tiểu nhân nguyện ý chịu phạt, nguyện ý chịu hình phạt ba mươi trượng, nhưng tiểu nhân xin tướng quân khai ân ban con chim trĩ cho tiểu nhân."
Thẩm Hành Chi nghe xong liền gật đầu: "Thật khó cho ngươi có tấm lòng hiếu thảo.
Nếu đã như vậy, con chim trĩ này ngươi mang về đi.
Người đâu, đem mấy lượng bạc cho cậu ta sau đó tìm cho mẫu thân cậu ta một lang trung."
Tiêu Kì Hàn cúi đầu xuống thấp hơn: "Đa tạ Tướng quân."
Thẩm Hành Chi cau mày: "Tuy về tình có thể tha thứ, nhưng ba mươi trượng kia vẫn phải đánh, ngươi có phản đối không."
Tiêu Kì Hàn lắc đầu: "Không có."
"Vậy thì đưa người xuống đi."
Thẩm Tinh Phong nhìn thị vệ đưa Tiêu Kì Hàn xuống, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng gậy "răng rắc" từ bên cạnh rơi xuống khiến người ta cảm thấy nhức răng, Thẩm Tinh Phong vứt cung tên liền chạy đến nơi hành hình xem.
Thiếu niên không lớn hơn cậu bao nhiêu giờ đang nằm dài trên ghế trường, gậy gỗ vừa dày vừa nặng đánh liên tục vào trên lưng hắn.
Mái tóc đen đẫm mồ hôi lạnh dính vào má và trán, nhưng hắn kiên cường cắn chặt môi không phát ra bất kì âm thanh đau đớn nào, chỉ có vài tiếng r3n rỉ bị bóp nghẹt tràn ra từ mũi, đôi mắt của hắn ta dữ tợn và ngoan cường như những con sói hoang dã.
Thẩm Tinh Phong nhìn đến sững sờ.
Thất thần một lát, ba mươi trượng đã đánh xong, sắc mặt thiếu niên tái mét, toát đầy mồ hôi lạnh, từ trên chiếc ghế trường bước xuống, còn không quên cúi đầu xuống chào người thị vệ đã đánh cậu ba mươi trượng, sau đó liền vội vàng ra về với một con chim trĩ và một túi bạc vụn.
Thẩm Tinh Phong nghĩ rằng những lời hắn vừa nói là dối trá, nghĩ muốn đem người bắt lại, bèn âm thầm đi theo hắn ra khỏi bãi săn và đi xuống núi.
Tiêu Kì Hàn một đường không phát hiện ra cậu, sau khi chịu đủ hình phạt, hắn đi chậm và khó khăn hơn hẳn, Thẩm Tinh Phong gấp gáp tới mức đầu đổ đầy mồ hôi Tiêu Kì Hàn cuối cùng mới quay người đi vào trong một túp lều tranh dột nát.
Thẩm Tinh Phong lặng lẽ nhìn qua khe cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ nước da ngăm đen đang nằm trên ghế phát ra tiếng ho dữ dội, Tiêu Kì Hàn vội vàng đút nước cho bà.
Sau khi giúp người phụ nữ đi ngủ, Tiêu Kì Hàn lại bận bịu làm thịt con chim trĩ kia.
Hắn cho con chim vào nồi luộc chín, làm xong tất cả mới đi ra bên ngoài, ở bên thành giếng, cởi ra y phuc màu đen đã dính máu của mình.
Phía sau lưng bị đánh đến be bét máu, hắn nghiến chặt răng xử lý từng chút một vết thương.
Thẩm Tinh Phong thấy hắn không dùng thuốc, cũng không có ý định đi tìm đại phu, rốt cuộc nhịn không được mà bước tới: "Vết thương này của ngươi không thể tự lành được."
Tiêu Kì Hàn ngước mắt lên, nhìn cậu một cách lạnh lùng, không nói gì nhanh chóng mặc lại y phục.
Thẩm Tinh Phong có chút không cao hứng: "Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.
Bạn đang đọc bộ truyện Tướng Quân Hảo Khi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tướng Quân Hảo Khi, truyện Tướng Quân Hảo Khi , đọc truyện Tướng Quân Hảo Khi full , Tướng Quân Hảo Khi full , Tướng Quân Hảo Khi chương mới