Hồ thị từ trong Bất Lam tự bước ra, ánh mắt thâm trầm. Bà vốn nghĩ một thứ nữ của thương gia môn hộ khí chất sẽ vô cùng tầm thường, chỉ là không ngờ Trình Tư Mỹ lại cho bà loại cảm giác quật cường vươn lên, chính là giống bà năm đó. Nếu nàng ta không phải thứ nữ nhà thương gia thì tốt biết mấy, cho nàng vị trí di nương cũng chẳng sao. Nhưng bây giờ mới biết, Trình Tư Mỹ không chỉ là thứ nữ của nhà thương gia, còn là muội muội ruột của đệ nhất thương nhân vang danh kinh thành- Trình Tư Thành.
Nếu bà đem suy nghĩ muốn rước muội muội của Trình Tư Thành vào phủ làm thiếp cho con trai mình thì không biết Quách Nghị có giết bà không nữa. Ai cũng nghĩ mối quan hệ giữa quan gia và thương gia là không cân xứng, thực sự chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ mối quan hệ này sinh lời như thế nào. Quan gia tạo điều kiện để thương gia phát triển, thương gia phú quý thì quan gia cũng không thể bần cùng, như vậy thật ra hôn sự giữa đích trưởng nữ Hình Bộ Thượng thư phủ và Trình đại thương gia hoàn toàn không phải là một trò cười cho thiên hạ, đây là một lựa chọn vô cùng đúng đắn.
Quách Nghị ban đầu nghe tin con trai mình cùng một thứ nữ nhà thương gia đang qua lại thì đã giận đến điếng người, chưa nói đến lần thứ hai đã ra lệnh cho Quách Bách cắt đứt mọi quan hệ, còn đem sự hậu thuẫn của mình ra gây áp lực. Nếu bây giờ ông hay tin người đó là Trình Tư Mỹ, thông gia có thể sẽ là Trình Tư Thành thì không biết liệu ông sẽ ân hận đến mức nào. Hồ thị cũng rất muốn thử một chút vận may của mình, bình thê cũng được không phải sao? Đối đãi y hệt chính thất, chỉ là vẫn phải cúi đầu xưng thiếp, vẫn phải thỉnh an mỗi sáng mà thôi. Nhưng bà cứ nghe nói, ai ai cũng trọng tiếng tăm, Trình gia buôn bán mấy đời vô cùng phát tài càng trọng chữ "danh", sao có thể để nữ nhi nhà mình... Nói gì thì nói, với địa vị của Trình Tư Thành vẫn dư sức gả thứ muội của mình đi làm chính thất nhà thương gia, thương gia cùng thương gia kết thông gia? Rất không tệ.
~~
Trình Tư Thành cùng Tuệ Nghi đi tản bộ trong Bất Lam tự, không khí vô cùng trong lành, còn có hòa lẫn trong đó một ít hương thơm của nhang, vô cùng dễ chịu. Trình Tư Thành nắm tay thê tử mình cả buổi không chịu buông ra, vẫn cứ dùng dằng bảo sợ Tuệ Nghi đi lạc mất. Nàng cười vào mặt hắn, Bất Lam tự này nàng đến không dưới năm lần, khuôn viên nơi này cũng thực không lớn lắm, bộ nói lạc là lạc sao?
- Tuệ Nghi, khi nãy hình như Tư Mỹ cũng đi xin xăm, nàng có muốn đi xin thử không?- Trình Tư Thành dịu dàng hỏi nàng.
- Xin xăm? Chàng muốn biết trước chuyện gì à?-Tuệ Nghi cười tinh ranh hỏi lại hắn. Trình Tư Thành mặc dù là thương nhân nhưng không hề mê tín, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hợp phong thủy hay khắc mệnh gì hết, đó là nàng biết được. Bây giờ hắn lại muốn xin xăm, mong muốn chuyện gì sao?
- Ta muốn biết, thê tử tương lai sẽ sinh bao nhiêu hài tử cho ta.-Hắn cười ranh mãnh nhìn nàng, một tay đặt bên eo Tuệ Nghi bắt đầu động chạm.
- Lưu manh này, dừng lại mau. Đây là nơi linh thiêng, chàng muốn quấy thì về phủ rồi quấy.-Tuệ Nghi vừa nói vừa đẩy hẳn ra, ánh mắt lia xung quanh để chắc chắn không ai thấy cảnh không đứng đắn vừa rồi của hai người.
Trình Tư Thành bật cười nhìn bộ dạng sợ sệt của nàng. Chỗ này ngoài hai người họ đương nhiên không còn ai, hắn cũng không muốn người khác nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của thê tử mình đâu. (Đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi -.-)
Âu Dương Phương cũng không phải là người quá tin tưởng vào thần Phật, nhưng mẫu thân của hắn lại nói Bất Lam tự này thờ cúng rất linh thiêng, bảo hắn đến đây xin một lá bùa hộ mệnh. Nhưng lá bùa này không phải xin cho hắn mà là cho thê tử tương lai của hắn- An Bình quận chúa. Người này, hắn thú thật cũng cảm thấy nếu không có bùa thì hai người cũng khó mà sống chung.
Tính tình hắn vốn khá hiền lành, gặp chuyện gì chỉ cần không quá nghiêm trọng thì dù đối phương có đáng ghét khó ưa thế nào, hắn cũng có thể bày ra bộ dạng giả vờ giả vịt mà tha thứ. Nhưng mà vị thê tử đại nhân mà Hoàng Thượng anh minh phối cho hắn, thật quá không vừa mắt!
Xuất thân là đích nữ phủ Thừa tướng, không tệ. Cầm kỳ thi họa đều tinh thông, có thể cùng hắn đối ngẫu, rất tốt. Vẻ ngoài nhu thuận ưa nhìn, rất ổn. Chỉ có một thứ không ổn, nàng quá chua ngoa! Gì chứ, chẳng phải chỉ là vài vị tiểu thư thiên kim đam mê thi văn, muốn cùng hắn thỉnh giáo một chút mà nàng ta đã bày ra bộ dạng như rắn hổ mang giữ trứng với bọn họ, dọa cho mấy vị tiểu thư xinh đẹp kia chạy mất. Hai người còn chưa kết hôn đâu đấy, nàng ta có cần bày ra dáng vẻ như mẫu thân của hắn rồi không? Đó là còn chưa nói đến việc, hắn vốn đam mê thi văn âm luật, thường không câu nệ tiểu tiết mà cách một bức bình phong cùng nam nữ bất phân thảo luận, nàng ta lại nói cái gì hắn hủy hoại thanh danh của nàng ta, vì sao không cùng thê tử của mình đàm luận mà lại đi tìm người ngoài? Xin lỗi cô nương, chúng ta vẫn chưa có quan hệ phu thê đâu.
Âu Dương Phương suy nghĩ mấy ngày, thầm biết hôn sự này không thể nào thành được, bằng không quãng đời sau này của mình chắc chắn sẽ bị vị Thừa tướng phủ tiểu thư này đày đọa chết mất. Hắn hạ quyết tâm, hủy hôn, nhất định phải hủy hôn.
Chỉ là người hôn phối là Đương kim Thánh thượng, không dễ nói với ngài ấy rằng: "Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cảm thấy mình cùng thê tử mà ngài tứ hôn cho quả thật không hợp nhau, ngài có thể thu hồi thánh lệnh không?" Không ổn không ổn, quan lộ của hắn đang rộng mở, không thể chỉ vì một nữ nhân mà hỏng bét được. Như vậy, hắn nghĩ chỉ còn một cách duy nhất, chính là khiến nàng ta chán ghét mà tự đòi hủy hôn.
Để hắn nghĩ xem, hắn có dung mạo cũng khá anh tuấn, trí thông mình thì được ngay cả Hoàng thượng cũng công nhận, xuất thân gia thế lại tốt, đây có lẽ là ba yếu tố chính khiến An Bình quận chúa thích mình chăng? Cái thứ nhất và cái thứ ba hắn không muốn thay đổi đâu, nhưng còn cái thứ hai, dù không thể thay đổi nhưng cũng có thể biến dạng một chút. Để nàng ta nghĩ hắn ngoại trừ có một cái đầu thông minh mẫn tiệp, trăm sự đều rành ra thì rất cục súc, không hiểu lòng nữ nhân được không?
- Trình công tử, Trình phu nhân.- Âu Dương Phương dù mải miết suy nghĩ thì cũng không thể không thấy cặp phu thê đang đi phía trước mình, bóng dáng rất quen thuộc.
- Âu Dương nhị công tử.- Trình Tư Thành cùng Tuệ Nghi đều đồng thanh đáp, cùng hắn chào hỏi.
Vì nơi họ đang đứng là Bất Lam tự, không tiện nói chuyện nên ba người liền đi ra phía sau, ở đó có một hồ nước và một mái đình.
Trình Tư Thành đối với Âu Dương Phương ấn tượng ban đầu khá tốt, là người nho nhã, tài trí. Ban đầu, hắn thật sự nghĩ Âu Dương Phương cùng muội muội Trình Tư Nhiên của mình là thật lòng thật dạ, nếu có thể thì để Trình Tư Nhiên làm di nương của hắn cũng tốt, dù sao người ta cũng là nhất phẩm quan gia. Nhưng mà sau sự việc ở Ôn thành, hắn thiết nghĩ bản thân cần đánh giá lại vị Âu Dương công tử này nếu muốn qua lại lâu dài.
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Âu Dương Phương tính tình thoải mái dễ chịu, cái gì cũng cười trừ bỏ qua. Nhưng sau khi cùng hắn đi một chuyến đến Ôn thành, cùng nhau phá án được liệu giả kia, Trình Tư Thành mới thấy người này quả là rất thủ đoạn, mưu sâu kế hiểm.
Cùng lắm là vậy, hắn cũng là mệnh quan mưu trí của triều đình, không nhiều mưu kế thì sao có thể cùng Hoàng thượng mưu đồ cho Đại Tiếu, chỉ là Trình Tư Thành không nghĩ bản thân cần qua lại với người quá giỏi che giấu như vậy.
Hai người tán gẫu quá một tuần trà liền cáo từ, Tuệ Nghi cùng Trình Tư Thành lên xe trở về phủ, Âu Dương Phương thì ở lại Bất Lam tự cầu chuyện sư trụ trì.
Đến gần tối, cuối cùng thái di nương cũng không kiềm được mà đến Dương Liễu viện của Tuệ Nghi một chuyến, thái độ rất rõ ràng: hôn sự của Trình Tư Mỹ không thể trì hoãn thêm được nữa.
- Phu nhân, người nghĩ xem đã chọn được nhà nào tốt cho Mỹ nhi của thiếp chưa?-Thái di nương mặc dù xứng tuổi làm mẹ nàng nhưng vẫn tỏ ra dè đặt, đơn giản vì bà chỉ là thiếp.
- Chủ quân cũng đã nói với ta, ngài ấy cảm thấy Quách đại công tử cũng không tồi. Nếu thực sự Tư Mỹ cùng thái di nương đồng ý, bà mối sẽ rất nhanh đến nhà.-Tuệ Nghi đáp. Nàng sau lại nhìn qua sắc mặt của tam thái di nương, quả nhiên là tràn đầy lo lắng.
- Thiếp cảm thấy, có lẽ Mỹ nhi cùng Quách đại công tử sẽ hơi khó khăn một chút.-Phương thị trả lời. Đây không phải là khó khăn, mà là quá khó khăn. Bà cảm thấy chuyện "gạo nấu thành cơm" là phương án tốt nhất, nhưng nữ nhi của mình sau khi trở về suy nghĩ cẩn thận lại gạt phăng đi, nhất quyết không chấp thuận. Trình Tư Mỹ là muốn bản thân phải đường đường chính chính đi vào Quách phủ bằng kiệu lớn tám người người khiêng, nghi thức thành thân không thiếu một bước nào hết.
- Nếu như vậy, có lẽ phải cần ra mặt nói chuyện cùng Quách tướng quân và Quách phu nhân, bằng không bà mối đến nhà cũng sẽ lập tức bị đuổi đi thôi.-Tuệ Nghi nói.
Tối đó không đợi Tuệ Nghi lên tiếng, Trình Tư Thành đã chủ động đề cập đến chuyện hôn sự của Trình Tư Mỹ. Thái độ của hắn biểu hiện rất rõ ràng: Quách Bách thích hợp, nhưng Quách gia thì không.
Không phải hắn không muốn cùng võ gia qua lại, chỉ là người đã nghe qua chuyện nội trạch của Quách Nghị ai ai cũng e dè chuyện gả nữ nhi của mình vào đó. Mặc dù Hồ thị mới thực sự là mẹ đẻ của các thứ tử trong nhà, nhưng vị trí đại phu nhân của Ngô Phương Họa cũng không thể thay đổi, chuyện giận cá chém thớt sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Đó là lí do mặc dù Quách Bách là người rất tài giỏi và xuất chúng nhưng chuyện hôn sự vẫn còn gặp trục trặc, âu là do vị mang danh là mẹ cả kia.
Lí do rành rành như vậy, mặc dù trước đây Trình Tư Thành cùng Trình Tư Mỹ không thân thiết lắm nhưng cũng là huynh muội ruột thịt trong nhà, hắn không thể trơ mắt nhìn muội muội mình tương lai chịu khổ.
Cứ như vậy, chuyện hôn sự giữa Trình nhị tiểu thư và Quách đại công tử lại một lần nữa rơi vào trầm lắng, hai nhà đều không biểu hiện ra thái độ rõ ràng gì, thiên hạ cũng chỉ nhìn vào đàm luận vài câu rồi thôi.
Nếu như chuyện chỉ dừng lại ở đó theo dự tính của hai nhà, Trình Tư Mỹ sớm muộn cũng sẽ được Trình Tư Thành sắp xếp cho hôn sự với một nhà thương gia giàu có nào đó, Quách Bách thì dưới sự chiếu cố của Quách Nghị cũng sẽ tìm được một nhà vợ khá khẩm thì đã không sao. Chỉ là vào ngày mười lăm Âm lịch tháng Giêng, tức là tết Nguyên tiêu, trong cung truyền ra sắc lệnh của Thiển Hiền quý phi, tứ hôn cho Quách gia đại công tử và Trình gia nhị tiểu thư.
Sắc lệnh của Thiển Hiền quý phi như một đòn đao đập xuống hòn đá vốn không thể nung chảy được, đem bao nhiêu tính toán của Quách lão gia cùng Trình Tư Thành phá tan tành hết cả.
Thiển Hiền quý phi nguyên là thiếp của Đương kim Hoàng thượng khi ngài còn là Thái tử, sau khi Hoàng đế đăng cơ thì được sắc phong là Thiển phi. Lúc đầu trong chốn hậu cung, bà được xem như là một người mệnh bạc, mang thai ba lần thì đều sảy mất. Đến lần thứ tư thì hạ sinh được một cặp song sinh là Quý Ngữ công chúa và Phương Ngữ công chúa. Hai vị công chúa này lại được Hoàng thương vô cùng sủng ái yêu thương nên Thiển phi chính vì vậy cũng được hưởng vinh hoa, sau khi hạ sinh một tháng thì được tấn phong là Thiển Hiền quý phi, ân sủng ngang với phẩm vị Hoàng quý phi. Điều lệ phong phi thế này trước đây chưa từng có, ngay cả Lục phi đang được sủng ái nhất, hiện đã hạ sinh một Hoàng tử cũng chưa từng được phong làm Quý phi, nguyên nhân cốt yếu trong chuyện này chính là do xuất thân của Thiển Hiền quý phi hơi đặc biệt một chút.
Bà không phải xuất thân là thiên kim cành vàng lá ngọc gì, càng không phải là cháu gái của Thái hậu nương nương hay Quận chúa mà chỉ là một cô nương thôn quê. Mấy mươi năm về trước, khi Đương kim Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử, ngài đã đi vi hành một chuyến đến vùng sinh sống của nạn dân vừa bị lũ quét. Chính trong lúc vi hành đó, đám người âm thầm muốn lật đổ ngai vị đã cho sát thủ theo ám sát. Thái tử điện hạ anh minh thần võ nhưng cũng không chống lại được đám sát thủ hai mươi mấy tên, hộ vệ đi theo bên cạnh cũng đều mất mạng cả, ngài mới tìm cách bỏ chạy. Tình cờ trên đường chạy trốn lại gặp được một thiếu nữ con nhà dân gần đó đã giúp ngài che giấu, sau đó mới đợi được lính hộ vệ của Hoàng gia đưa đến.
Thái tử điện hạ được dạy ơn cứu mạng không thể không đền đáp, liền giúp cô thôn nữ này chiếu cố phụ mẫu già yếu, sau đó đưa về Đông cung làm thiếp. Trải qua hai mươi mấy năm, dù tình cảm đã nhạt nhòa nhưng ơn nghĩa vẫn còn ở đó, Hoàng thương vẫn rất để ý đến vị Thiển Hiền quý phi này, dù là dịp gì trong cung cũng cho người triệu kiến bà.
Quay trở lại, vì địa vị của Thiển Hiền quý phi tuy thua xa các phi tần khác nhưng vị trí trong lòng của Hoàng thượng lại vững như núi đá, sắc lệnh này của bà lại chẳng biết vì sao mà ban ra, mà cũng không ai dám tò mò. Bởi lẽ ai cũng rõ, Thiển Hiền quý phi này vốn cùng với Quách gia và Trình gia không một chút quan hệ, sắc lệnh này lại kì quặc như thế thì chắc chắn là do Hoàng thượng đứng sau ra lệnh, nhưng vì sao Hoàng thượng lại đi làm chuyện này? Không ai rõ cả.
( Mọi người đừng cố nghĩ vì sao, ngoại truyện sẽ giải thích hết:)))
Nhờ có sắc lệnh của Thiển Hiền quý phi, hôn sự của Quách Bách và Trình Tư Mỹ rất nhanh được quyết định. Thậm chí trong cung của đưa ra hai mươi rương đồ cưới dưới danh nghĩa là Hoàng thất chúc mừng Quách tướng quân, Hồ thị và Quách Nghị dù có tức đến mấy cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cắn răng đưa sính lễ đến Trình phủ.
Tuệ Nghi nhìn bao nhiêu sính lễ bày ra trước cửa phủ, nhất thời không biết làm sao. Phải nói nàng tuy hiện tại là đương gia chủ mẫu nhưng vẫn chỉ là quản lý mấy chuyện bếp núc tiền nong trong phủ do các ma ma báo lên, chứ những chuyện như bày vẽ lễ thành thân gì đó, nàng không rõ lắm.
Cũng may trong phủ vẫn còn một Tố ma ma, bà mới chỉ dạy từng thứ cho nàng, từng bước sắp xếp lễ thành thân cho Trình Tư Mỹ làm sao. Ngày lành rất nhanh đã được định ra, là mùng ba tháng ba làm Lễ Nghênh Thân (rước dâu).
Những thứ cần chuẩn bị cũng rất nhanh đã đâu ra đấy, Tuệ Nghi lúc này mới cho người mang rương đồ của lão thái thái ra. Lão thái thái, theo như trong di chúc để lại thì Trình Tư Nhiên được hai tiệm vải, một tiệm cầm đồ và hai mươi lượng vàng; Trình Tư Mỹ thì ba tiệm vải, hai rương trang sức và mười lăm lượng vàng. Trình Tư Thành không để ý đến những thứ này, bảo Tuệ Nghi cứ tùy ý sắp xếp, nàng thì đương nhiên phải sắp xếp theo lời lão thái thái truyền lại. Phần của Trình Tư Nhiên thì cho người mang đến Thịnh thành làm quà mừng của Trình gia cho năm mới, phần còn lại của Trình Tư Mỹ thì để vào của hồi môn, như vậy liền xong xuôi.
Nếu như mọi chuyện vẫn cứ diễn ra trôi chảy như vậy, hai nhà yên tĩnh mà đợi đến ngày mùng ba tháng ba đón dâu thì đã không có chuyện khôi hài cho cả thiên hạ. Cách ngày rước dâu năm ngày, Hồ thị tức tối dùng danh nghĩa của Quách phủ đến Trình phủ để từ hôn.
Trình Tư Thành lúc đó đang đi cùng bằng hữu đến tửu lâu gần đó bàn chuyện, trong phủ chỉ còn Tuệ Nghi, thái di nương và Trình Tư Mỹ. Trình Tư Mỹ theo lệ thì tân nương trước ngày thành thân không được để lộ mặt nên không thể ra gặp Hồ thị, còn Tuệ Nghi cùng thái di nương Phương thị, một người là chủ mẫu, một người là trưởng bối trong nhà tuy rằng là thiếp nhưng vẫn ra gặp mặt.
Hồ thị mang theo mười gia đinh cùng bốn nha hoàn và hai ma ma mạnh khỏe, xông vào Trình phủ đòi Trình Tư Thành ra cùng bà đối chất, Trình Tư Mỹ ấy vậy mà cùng nam nhân khác thông dâm!
Hồ thị vận y phục màu tím, cả đầu cài trâm vàng phỉ thúy, gương mặt phong trần được trang điểm tỉ mỉ, nhìn vô cùng quyến rũ và cao quý. Bà ngồi trên ghế quý phi, ánh mắt gắt gao nhìn vào Tuệ Nghi như muốn giết người.
Tuệ Nghi trước đó đã cho người đến tửu lâu gọi Trình Tư Thành về, nói là trong phủ có việc gấp. Việc hiện tại nàng cần làm chính là tra rõ lời của Hồ di nương nói, Trình Tư Mỹ thông dâm?
- Hồ di nương, người có thể cho Tuệ Nghi biết được, người làm sao lại nghe được ai nói muội phu của Tuệ Nghi thông dâm?-Nàng nhấp một ngụm trà, ngẩng mặt hỏi Hồ thị.
- Ta chính là mấy ngày trước đến Bất Lam tự một chuyến, nghe được vài vị tiểu thư nói.-Nói đến đây, bà lại không thể kiềm chế được bổ sung.-Hừ, đã sắp trở thành thiếu phu nhân của tứ phẩm tướng phủ mà vẫn không biết điều. Nàng ta đã làm thể diện của cả Quách gia vứt xuống bùn rồi.
- Di nương cứ bình tĩnh, lời của vài vị tiểu thư còn chưa tra rõ thực hư, người đã đến đây đòi từ hôn rồi ư?-Tuệ Nghi nở một nụ cười lãnh lẽo, trả lời lại.
- Ý của Trình phu nhân là làm sao? Miệng người độc đoán, một lời nói ra đã có thể khiến cho thiên hạ nổi loạn, người nghĩ chuyện này không quan trọng?-Hồ thị ánh mắt sắc như dao, găm vào người Tuệ Nghi. Một xú nha đầu đáng tuổi làm con bà, hôm nay xem lão nương trị ngươi thế nào.
- Hồ di nương không cần nổi giận, Tuệ Nghi chỉ là cảm thấy nhiều lời lẽ đồn đoán của thiên hạ không bằng một câu của người trong cuộc. Hôn sự giữa muội phu và Quách công tử là do quý phi trong cung đích thân ban hôn, là chuyện vừa ảnh hưởng đến thể diện của Quách gia, của Trình gia mà còn có Hoàng thất. Chuyện này khiến cho bao người ghen tỵ, bao nhiêu thiếu nữ, tiểu thư nhìn vào cũng muốn có một hôn sự tốt như thế, thành ra sinh ra vài lời không đúng cũng là thường tình. Nhưng di nương vừa nghe có người đồn bậy như vậy, chưa đi hỏi rõ thì đã đến Trình phủ đòi từ hôn. Người hiện tại là cảm thấy Trình tiểu thư chúng ta không tốt hay là muốn kháng lệnh của Thiển Hiền quý phi?-Tuệ Nghi làm ra vẻ không hiểu thái độ của Hồ thị, đáp lại. Nàng mặc dù cùng Trình Tư Mỹ không quá thân thiết, nhưng thể diện của nàng ta là thể diện của Trình phủ, mà thể diện của Trình phủ cũng là của nàng. Trình Tư Thành lại là người công tư rõ ràng, người trong nhà cho dù đúng hay sai thì vẫn phải bênh trước, hắn dạy nàng chính là phải làm như vậy. (Nghe lời chồng ghê chưa)
- Trình phu nhân không cần dạy ta những đạo lý này, ta đương nhiên biết con người sinh lòng đố kỵ cũng là lẽ thường tình. Chỉ là lời đồn này thật thiếu thiện cảm, lấy uy danh của Quách phủ bao nhiêu năm qua cũng chưa từng bị nói những lời vô lý như thế. Kể từ khi cùng Trình phủ phát sinh quan hệ mới có những lời này, lấy danh dự của hai nhà cũng là chuyện không đẹp đẽ gì, phu nhân nói xem có đúng không?
- Phải a, Hồ di nương nói phải.-Tuệ Nghi gật đầu đồng tình.
- Như thế, chuyện tất nhiên phải tra cho rõ ràng, tránh mất thể diện hai nhà mà còn làm mất hòa khí.-Hồ thị tự cũng cảm thấy bản thân nói những lời hết sức thuyết phục, gật đầu nói.
Phương thị nãy giờ ngồi một bên bao lần muốn chen vào nhưng vẫn không có cơ hội. Nhìn Hồ thị phận cũng chỉ là thiếp giống bà nhưng lại được ngang nhiên xuất môn, cùng chính thất ngồi nói chuyện thì quả thực bà có hơi xấu hổ. Nhưng lại cảm thấy, nữ nhi của mình sớm muộn cũng sẽ trở thành con dâu của người ta, bà lại không muốn cùng Hồ thị sinh ra đối kháng. Bây giờ lại thấy người mình liên tục nhẫn nhịn này lại muốn vu oan cho nữ nhi của mình, lại còn muốn từ hôn, đây là thể loại chuyện gì? Vừa ảnh hưởng đến thanh danh nữ nhi, vừa là danh dự cả Trình phủ, nếu không cẩn thận thì có thể từ nay về sau Trình Tư Thành sẽ bỏ mặc chuyện của mẹ con bà, Phương thị nghĩ vậy liền tính mẩm không thể tùy ý quyết định, cứ để Tuệ Nghi tự ra mặt là được.
Nhưng không phải chuyện gì cứ bản thân muốn thì sự sẽ thành, Hồ thị rất nhanh để ý đến thiếu phụ dung mạo chừng ba mươi tuổi ngồi bên phải của Tuệ Nghi, nãy giờ vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mình.
- Vị phu nhân này...?-Hồ thị nhìn vào Phương thị, hỏi.
- Là tam thái di nương, mẹ đẻ của Trình Tư Mỹ nhà Tuệ Nghi.-Tuệ Nghi mỉm cười, đáp lời Hồ thị.
Hồ thị nghe tới ba chữ Trình Tư Mỹ mặt mũi liền sa sầm lại, liếc Phương thị. Bà mặc dù là thiếp nhưng đối đãi so với chính thất không kém một phân, đó là chưa kể đến có trong tay bốn người con tài giỏi nên rất được Quách lão phu nhân yêu thương, so với Ngô Phương Họa sủng ái hơn xa. Hiện tại đối với Phương thị cũng là một phận thiếp thất giống mình nhưng Hồ thị cũng không hề tỏ vẻ khiêm nhường, ánh mắt dò xét nhìn Phương thị.
Hôm nay Phương thị vận y phục màu lam, cả người chỉ có độc nhất cây trâm bạch ngọc và khuyên tai ngọc trai là trang sức, nhìn vừa quý phái vừa thanh lịch, thế nhưng Hồ thị lại cảm thấy bà quá tầm thường.
- Thái di nương dung mạo không tầm thường, nữ nhi thảo nào cũng thật xinh đẹp.-Đây xem như câu đàng hoàng nhất Hồ thị có thể nói ra.
Phương thị nghe lời khen này thật sự là cười không nổi. Bà nguyên chỉ là một nha hoàn xuất thân thấp kém, chỉ vì một lần say rượu mà Trình Tư Bác mới sủng hạnh, bà mới được trở thành chủ tử. Dung mạo so với đám nha hoàn kia cũng chẳng hơn bao nhiêu, chỉ là khoác lên lụa là gấm vóc đắt tiền thì cũng khiến cho người ngoài nhìn vào thấy được bản thân là chủ tử, nhưng dung nhan so với lời của Hồ thị thì quả thực không có. Trình Tư Mỹ hiện tại mới mười lăm tuổi nhìn vào cũng chỉ là ưa nhìn đáng yêu chứ không hề xinh đẹp.
Phương thị tức thì sinh ra một thái độ chán ghét với Hồ thị, nhưng vì nữ nhi bảo bối, bà vẫn nhịn xuống, khách sao nói đa tạ.
Hồ thị tự thấy bản thân hôm nay đến đây là với tư cách của Quách Nghị, người cùng bà nói chuyện cũng chỉ có thể là Trình Tư Thành hoặc Tuệ Nghi nên nghe xong câu đa tạ của Phương thị thì quay qua Tuệ Nghi, tiếp tục chủ đề cũ.
- Như vậy, Trình phu nhân cảm thấy lời của ta thế nào? Vẫn là nên gọi rõ Trình nhị tiểu thư ra đối chất đi?-Cuối cùng vẫn là Hồ thị muốn gặp Trình Tư Mỹ, phải lôi nàng ta xuống nước, như vậy nhi tử của bà mới có thể thoái lui khỏi loại hôn sự nhảm nhí này.
- Hồ di nương, thật ngại quá. Theo tục lệ thì tân nương trước ngày cưới không được gặp khách nhân, vẫn là di nương cùng Tuệ Nghi và tam thái di nương đối chất đi?-Tuệ Nghi nói một câu, quay sang Phương thị ra hiểu bảo bà chuẩn bị tinh thần, phen này có lẽ không tốt.
Quả nhiên như lời dự đoán của Tuệ Nghi, Hồ thị sau khi nghe xong lời từ chối của nàng thì sắc mặt tối đi, giọng nói không mấy dễ chịu:
- Như vậy là Trình phu nhân muốn bao che rồi? Thế thì vẫn là ta muốn cho người tra xét một lượt chỗ ở của Trình nhị tiểu thư, vì ta nghe nói nàng ta có giữ vài vật không sạch sẽ.-Hồ thị nói xong ánh mắt tỏ ra rất ghê tởm, nhìn qua Phương thị.
Thái di nương khẽ "hừ" một cái, muốn tra xét thì cứ tra, bà ở cùng nữ nhi mỗi ngày còn chưa gặp qua một nam nhân nào của nó, lấy đâu ra "vật không sạch sẽ"?
Tuệ Nghi đến đây có hơi ậm ừ một chút, nàng nguyên lai vẫn muốn đợi Trình Tư Thành về rồi tính toán cũng không muộn. Bởi vì nếu như đã là tra xét Thu Nguyệt viện thì sẽ là người của Hồ thị cùng Trình phủ sẽ làm, nhưng đụng đến Trình phủ thì vẫn là Trình Tư Thành ra mặt chủ trì vẫn hơn.
Thế nhưng suy nghĩ của Tuệ Nghi vẫn không ngăn được hành động quyết đoán và thái độ "cây ngay không sợ chết đứng" của thái di nương, Hồ thị đã toang sai người chuẩn bị đi đến Thu Nguyệt viện, mà người dẫn đường lại là Phương thị.
- Hồ di nương, khoan đã.-Tuệ Nghi lên tiếng, nhanh chóng đi đến bên cạnh Hồ thị, nói.-Vẫn là để cho nha hoàn của Tuệ Nghi đến Thu Nguyệt viện báo cho Trình Tư Mỹ một tiếng cho nàng lánh đi.
- Vì sao phải lánh chứ? Mà cần gì lại phải báo?-Thái độ của Hồ thị lúc này đã có một chút kích thích muốn vạch trần chân tướng của Trình Tư Mỹ, hiển nhiên không đặt lời của Tuệ Nghi vào tai, chỉ muốn nhanh chóng chạy đến Thu Nguyệt viện.
- Khi nãy di nương nói rằng lời của vài vị tiểu thư mà người nghe được ở Bất Lam tự là nguyên nhân người hôm nay đến đây. Vậy người cũng có thể hiểu, chuyện hôm nay di nương bất chấp danh tiếng, hòa khí giữa hai nhà Quách- Trình xông đến Thu Nguyệt viện để tra xét làm ảnh hưởng đến thanh danh của Trình Tư Mỹ cũng sẽ khiến thiên hạ đàm luận không hay. Di nương, người nghĩ thế nào?
- Nghĩ gì mà lắm như thế? Chẳng phải Trình phủ các người muốn chứng minh trong sạch cho Trình Tư Mỹ kia sao, như vậy vì sao không đáp ứng cho ta tra xét.-Hồ thị tức giận nói.
- Như vậy Hồ di nương hãy để nha hoàn của Tuệ Nghi đến Thu Nguyệt báo cho Trình Tư Mỹ một tiếng để nàng lánh đi, nếu không hậu quả sẽ ngược lại.-Tuệ Nghi kiên quyết nói, bước lên chắn một bước trước mặt Hồ thị.