Tiểu khu biệt thự núi Xiêm La là nơi ở của gần một nửa số người giàu có và nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, mà siêu dinh thự giống như trang viên ở lưng chừng núi là nơi mà tất cả người dân Đông Hải đều ngưỡng mộ, bởi vì đây là nơi ở của người giàu nhất Đông Hải, chủ tịch Tập đoàn Đỉnh Thịnh, Dương Đỉnh.
Chỉ có điều, bên trong căn biệt thự nhà họ Dương lẽ ra phải tràn ngập ánh sáng vô tận, không khí lúc này lại u ám như thời tiết bên ngoài...
Trong phòng khách trên tầng hai của căn biệt thự, hai bác sĩ hơn năm mươi tuổi đang tranh luận đến đỏ mặt tía tai với nhau.
"Từ góc độ Đông y mà nói, đại tiểu thư là bị ngoại tà xâm nhập, bị nhiễm một loại virus nào đó, trạng thái bình thường thì như cảm lạnh buồn ngủ, khi phát bệnh thì giống như dương kinh phong..."
"Lão Phùng, bác sĩ Đông y các ông rất biết tạo ra những thứ phi khoa học. Lại còn dương kinh phong, đó gọi là động kinh. Tôi kiến nghị, lập tức đưa đại tiểu thư đến bệnh viện, làm kiểm tra toàn diện.”
"Nói nhảm! Dương đại tiểu thư bị bệnh, nhất định đã sớm kiểm tra ở bệnh viện rồi, nếu bệnh viện có cách giải quyết, còn cần mời hai chuyên gia chúng ta đến đây sao?”
Ngồi ở cuối phòng khách là một người đàn ông trung niên, lông mày nhíu lại, khuôn mặt nghiêm nghị, sắc mặt ông vô cùng khó coi, không ngừng thở dài, hoàn toàn không để ý đến cuộc cãi vã giữa hai chuyên gia. Phía sau người đàn ông trung niên là hai vệ sĩ cường tráng với vẻ mặt nghiêm túc.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói: "Hi, Dương Đỉnh có ở đây không?"
Soạt!
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cửa.
Hai vị bác sĩ đang tranh cãi không ngừng, lúc này cũng không công kích nhau nữa, thậm chí trên mặt hai người còn lộ ra vẻ kinh ngạc. Dương Đỉnh chính là chủ nhân của căn biệt thự này, là người giàu nhất thành phố Đông Hải! Trong nhà này ai lại dám gọi tên ông ta một cách khinh suất như vậy?
Lạch cạch!
Ngay lập tức, cánh cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài, một thanh niên mặc bộ đồ thể thao màu xanh da trời, chân đi giày thể thao cùng màu, cao gần một mét tám, tươi cười đi từ ngoài vào.
"Nhóc con, cậu là ai, cậu làm thế nào mà vào được đây?"
"Bảo vệ bên ngoài làm cái quái gì vậy? Làm sao có thể để một người lạ tùy tiện vào được biệt thự chứ? Nhóc con, cậu đứng ở đó trả lời, không được bước thêm nửa bước, nếu không thì…”
Hai vệ sĩ phía sau người đàn ông trung niên ngay ngắn bước tới, chắn trước mặt chủ nhân, đồng thời nhìn vị khách bằng ánh mắt thù địch.
"Tôi là Lưu Phong!" Thanh niên vẫn tươi cười, tiếp tục đi về phía trước, "Lưu trong họ Lưu, Phong trong phong lưu. Mọi người có thể gọi tôi là anh Phong, cũng có thể đảo ngược tên của tôi, gọi tôi là anh Phong Lưu, chính là phong lưu, chứ không phải nghĩa là hạ lưu.
"Còn dám bước lên, tìm cái chết à!"
"Nhóc con, xuống địa ngục mà phong lưu đi!"
Hai vệ sĩ phản ứng rất nhanh, hai nắm đấm khổng lồ của họ đã đánh đến trước mặt Lưu Phong.
Hai vị bác sĩ cãi nhau vừa nãy, trên mặt cùng lúc đều lộ ra vẻ giễu cợt, dám xông vào biệt thự nhà họ Dương, đây chẳng phải là tìm cái chết sao? Dường như trong mắt hai người này, họ đã nhìn thấy chàng trai trẻ tên Lưu Phong bị đánh đến mức răng rụng khắp nơi.
"Chờ chút!" Đến khi người đàn ông trung niên ngồi ở cuối phòng khách phản ứng lại, dường như cái tên Lưu Phong khiến ông nhớ đến một chuyện gì đó cực kỳ quan trọng, nhưng ông lên tiếng ngăn cản, lại không nhanh bằng tốc độ ra tay của hai vệ sĩ.
Tuy nhiên, khi nắm đấm của hai vệ sĩ đánh đến trước mặt Lưu Phong còn cách 3 phân, lại đột nhiên dừng lại. Hai người này không phải bị chủ nhân ngăn lại, mà như bị ai đó thi triển bùa khống chế hóa đá ngay tại chỗ, đến cơ mặt cũng cứng đờ.
"Quân thể Quyền, thì ra hai người từng là quân nhân!" Lưu Phong bình tĩnh đứng trước mặt hai vệ sĩ, không ai nhìn rõ hắn đã làm gì, chỉ thấy hai tay hắn đồng thời thu lại, “Đáng tiếc là quá yếu, trình độ của các người chẳng qua chỉ là lính đặc công bình thường trong quân đội mà thôi, so với ta, vua của các vị vua trong giới quân sự, thực sự kém rất xa!"
Hai chuyên gia đã hơn năm mươi tuổi lúc này đều chết lặng! Cái gì gọi là lính đặc công bình thường? Lính đặc công không phải là vua lính sao? Còn có vua của các vua? Điều quan trọng nhất là không ai nhìn thấy rõ ràng Lưu Phong đã khuất phục được hai vệ sĩ như thế nào, điều này thật quá lợi hại rồi.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất là người đàn ông trung niên ngồi phía sau lại không để ý đến hai vệ sĩ không thể cử động mà đứng dậy, hưng phấn chào đón Lưu Phong: "Lưu Phong, cậu thật sự là Lưu Phong sao? Tôi đã đợi cậu rất lâu rồi, đúng rồi, tôi là Dương Đỉnh!"
Trong lúc nói chuyện, Dương Đỉnh đã đi tới trước mặt Lưu Phong, nhiệt tình bắt tay Lưu Phong.
"Haiz! Vốn dĩ tôi chỉ muốn về nước nghỉ dưỡng, kết quả lại bị sư thúc của tôi, một lão bi3n thái lừa, bây giờ bị ép làm vệ sĩ riêng cho con gái ông trong nửa năm, thời gian của tôi rất quý giá đấy. "Lưu Phong vừa nói vừa lén rút tay lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Tuyệt Phẩm Thần Y tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tuyệt Phẩm Thần Y, truyện Tuyệt Phẩm Thần Y , đọc truyện Tuyệt Phẩm Thần Y full , Tuyệt Phẩm Thần Y full , Tuyệt Phẩm Thần Y chương mới