Editor: Wi
- ----------------
Tuy rằng nghĩ như vậy, vở kịch vẫn phải diễn tiếp.
Bạch Ngọc hung hăng cấu đùi của mình, thật sự làm cho bản thân nghẹn ra một chút nước mắt.
"Nhiếp Lăng Vũ, anh là một thằng khốn! Anh ăn em sạch sẽ lại không muốn phụ trách! Sao anh có thể như thế chứ?"
Bạch Ngọc đem đầu mình rúc vào trong ngực Nhiếp Lăng Vũ, giọng nói đầy nghẹn ngào, cả người run rẩy, nhìn như rất khổ sở.
"Nhiếp Lăng Vũ, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Anh bắt nạt em..."
Nhiếp Lăng Vũ ngơ ngẩn nhìn cậu, sợi tóc mềm mại của Bạch Ngọc ở dưới cằm hắn, cả người co lại thành một cục.
Bộ dáng của cậu nhìn vừa bất lực lại đáng thương.
Nhiệt độ ấm áp của người kia còn truyền đến người mình, chỗ ngực còn có một ít cảm giác ướt át...!
Đó là nước mắt của Bạch Ngọc sao? Tự nhiên Nhiếp Lăng Vũ cảm thấy có phải bản thân ăn nói khó nghe quá hay không?
Trong lòng hắn có chút lúng túng.
Nhưng mà hắn thật sự nhớ rõ ngày hôm qua hắn không hề động vào Bạch Ngọc mà...!
Nhiếp Lăng Vũ chậm rãi vươn tay, theo bản năng muốn ôm Bạch Ngọc vào trong ngực, nhưng vừa nãy chính mình chế nhạo cậu như vậy, hắn không kéo nổi mặt lên để làm nữa.
Vào lúc này, Bạch Ngọc lại chậm rãi ngẩng đầu.
Cậu nhìn chằm chằm Nhiếp Lăng Vũ, một chút cũng không nhúc nhích.
Mắt Bạch Ngọc óng ánh nước, vành mắt cũng đã đỏ.
"Nhiếp Lăng Vũ, anh là đồ trứng thối!"
Bạch Ngọc vừa nói, nước mắt lại rơi.
Nước mắt trong suốt giống như trân châu, chậm rãi rơi ra từ đôi mắt cậu, từng viên từng viên rớt xuống.
Bạch Ngọc nắm chặt tay, sau đó hung hăng mà đánh lên người Nhiếp Lăng Vũ!
Nhiếp Lăng Vũ lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy chính mình trong lòng hoảng loạn đến không thể nói được gì.
Nước mắt Bạch Ngọc theo khoé mắt cậu rơi xuống trên giường.
"Bản dịch chỉ được đăng ở wattpad và inkitt của DiphylleiaGrayi349"
Nhưng mà hắn lại cảm giác như giọt nước mắt kia rơi thẳng vào tim hắn vậy.
Đột nhiên hắn cảm thấy có phải mình nghĩ lầm không?.
Truyện mới cập nhật
Ánh mắt Bạch Ngọc khi nhìn hắn rất sạch sẽ.
Sự đau đớn khổ sở trong ánh mắt cậu không thể là giả được!
Nhiếp Lăng Vũ nhíu mày, hình như ngày hôm qua bản thân uống không ít rượu.
Chẳng lẽ...!
Hắn thật sự đã làm cái gì đó cùng Bạch Ngọc mà không nhớ sao?
Tay vẫn đặt trên lưng Bạch Ngọc.
Cậu thuận thế tựa vào lòng hắn.
Đúng lúc này, Nhiếp Lăng Vũ bỗng nhiên phát hiện cổ tay mình có một vệt hồng hồng.
Chợt hắn nhớ đến lời Bạch Ngọc nói rằng trên người hắn cũng có dấu vết do cậu để lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Vai Ác Hắc Hoá, Cưng Chiều Lên Trời tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vai Ác Hắc Hoá, Cưng Chiều Lên Trời, truyện Vai Ác Hắc Hoá, Cưng Chiều Lên Trời , đọc truyện Vai Ác Hắc Hoá, Cưng Chiều Lên Trời full , Vai Ác Hắc Hoá, Cưng Chiều Lên Trời full , Vai Ác Hắc Hoá, Cưng Chiều Lên Trời chương mới