-Sai rồi – Thừa Mạc chau mày nói – Ngọc bội của Ám Hành Ngự Sử có thể tiến cung thay cho lệnh bài, điều này tất cả Vệ Lâm quân đều biết. -Vậy ra sự tồn tại của Ám Hành Ngự Sử cũng không hẳn là bí mật? – Tử Lan kì quái hỏi. -Người ta chỉ biết sự tồn tại của ngọc bội chứ không biết nó có thể làm gì – Thừa Mạc thản nhiên nói – Tất cả đều được dặn rằng đó là ngọc bội truyền tin của Hoàng thượng. Khuôn mặt Tử Lan thoàng chốc âm trầm. Sau đó rất nhanh hiện lên một tia tính kế, ánh mắt giảo hoạt nhìn Thừa Mạc. -Tuân Úc Vương gia – Tử Lan cười nói – Không biết tiểu nữ có thể nhờ người giữ một vật? -Được – Thừa Mạc thoải mái đáp ứng. -Ngươi không hỏi là vật gì sao? – Tử Lan hơi sửng sốt hỏi. -Là ngọc bội của cha nàng đi? – Thừa Mạc mỉm cười phỏng đoán. -Phải – Tử Lan xác nhận – Sao ngươi biết? -Xem ra Hồ Tấn lừa nàng – Thừa Mạc thản nhiên nói ra. -Ngươi theo dõi ta? – Tử Lan bỗng chốc trở nên lạnh lùng. -Phải mà cũng không phải – Thừa Mạc hơi ngừng một chút rồi nói tiếp - đối tượng theo dõi của ta chính xác hơn là Hồ Tấn và 3 Ám Hành Ngự Sử còn lại. Xem ra ta quyết định đi Nam Uyển là không sai. Câu cuối Thừa Mạc nhỏ giọng nói, giống như tự nói với chính mình. Tử Lan hiểu, trong trường hợp Hồ Tấn nói dối nàng, xem ra hắn thực sự là địch nhân. Nàng bình tĩnh nhấp một ngụm trà, thoạt nhìn sắc trời dần ngả về phía tây, nàng nói: -Đã không còn sớm, tiểu nữ cáo lui trước. -Sau này vẫn sẽ là Băng Đồng đưa tin – Thừa Mạc cẩn thận dặn dò – Nhớ lời hứa của nàng. -Được – Tử Lan đáp ứng rồi xoay người ra khỏi vườn. *** Hôm sau là ngày khởi hành đi Nam Uyển. Tử Lan sau khi sửa soạn tốt liền theo sau Tử Hàn lên một xe ngựa khác, dù là huynh muội nhưng nam nữ khác biệt nên không thể ngồi cùng xe, lần trước vào cung còn có thể viện cớ là vội vàng không kịp chuẩn bị nhưng hôm nay đã khác, chuyến này đi xa, nàng cùng đại ca không muốn bị lời ong tiếng ve làm phiền nhiễu.
Xe ngựa chậm chạp đến cửa cung đợi hoàng thượng cùng chúng tần phi rồi mới lên đường. Tử Lan hơi đẩy màn che cửa sổ ra một chút, có thể thấy được quang cảnh ngoại thành, hít vào một hơi hương vị trong lành, Tử Lan cảm thấy đỡ bứt rứt hơi hẳn. Nhìn đến đoàn người ở phía trước và đoàn nhân mã theo sau, Tử Lan cảm thán, đúng là có khí thế hoàng gia. Dù vậy, tâm tình Tử Lan vẫn không nhấc lên được, nàng uể oải tựa lên gối mềm, Tử Y biết ý rót cho nàng một tách trà nóng, hơi kéo chăn mỏng che lại cho nàng -Dù đã vào xuân nhưng trời còn lạnh, tiểu thư chú ý thân mình – Tử Y rất hợp cảnh nói. Tử Lan nghe vậy thì nhướng mày, cười nhẹ nói : -Ngươi càng ngày càng chuyên nghiệp nhỉ ? – Tử Lan trêu chọc như vậy đơn giản vì tứ đại hộ vệ vốn không phải dùng làm nha hoàn, mà là thiếp thân thị vệ của sư nương, đến lúc truyền cho Tử Lan, họ vì giấu mình để có thể giờ giờ khắc khắc bên cạnh nàng nên mới giả là nha hoàn. Nhưng tại sao họ càng giả càng giống thật, càng quen tay, nàng tự hỏi liệu như vậy có làm « tay nghề » của họ giảm đi hay không. -Tiểu thư không nên trêu nô tì – Ngược lại Tử Y còn cố gắng bày ra bộ dáng nô tì ngại ngùng bị chủ tử khi dễ, giọng nói nhu nhu nhược nhược chọc người thương. Tử Lan không những không thích thú mà còn nâng lên một đợt rùng mình, nàng cẩn thận hỏi Tử Y : -Ngươi bày ra dáng vẻ thục nữ này cũng không ai coi – Sau đó lại nghĩ gì đó, đôi mắt hạnh hơi lóe lóe, Tử Lan tà ác nâng cằm Tử Y bộ dáng rất giống hoa hoa công tử, trơ trẽn nói – Hay là ngươi ngưỡng mộ bản Cung chủ, nghĩ muốn được bản cung chủ yêu thương sủng ái Bốn từ « yêu thương, sủng ái » được Tử Lan kéo dài thật dài, còn đầy vẻ ám muội. Tử Y không nén được giật giật khóe miệng nhìn nét mặt tự đắc cùng tâm tình tìm kịch vui của chủ tử thầm than, sao Tử Y mơ hồ có cảm giác gần đây chủ tử bắt đầu có xu hướng đùa dai, cũng không biết là học từ ai. Trái lại, nhìn thấy biểu tình cứng nhắc, « bi thống » của Tử Y, Tử Lan cười lớn, giờ nàng hơi hơi hiểu Thừa Mạc rồi, chọc cho người khác quẫn bách cũng là một thú vui « tao nhã ». Tâm tình Tử Lan tốt lên cũng không trêu Tử Y nữa, thoải mái ăn một ít điểm tâm, thầm than xe ngựa mà Huệ Lâm lâu chế tạo đúng là không tầm thường, vừa không xóc nảy quá nhiều, vừa êm ái, đủ rộng rãi nhưng không hề phô trương. Biết lần này đi xa, dù chỉ là hai ngày nhưng Tử Lan biết, đợi mình là một trận chiến gian nan nên không muốn tiêu hao quá nhiều sức lực đi đường, liền hạ lệnh cho Hà Huệ, lâu chủ Huệ Lâm lâu mang đến phủ hai chiếc xe ngựa, giờ này chắc đại ca nàng cũng thoải mái không kém. Tử Lan suy nghĩ có nửa phần đúng. Đi phía trước, trong xe ngựa, Tử Hàn quả thực cảm thán công phu chế tạo xe của thuộc hạ muội muội rất tốt, nhưng lại quẫn bách nhìn tới vị đang ngồi thành thành thật thật bưng trà rót nước, hắn không khỏi có chút co quắp khóe môi. Hắn trước nay luôn được cho là không gần nữ sắc, lúc nào gặp nữ nhân cũng đảm bảo phạm vi an toàn, trong ngoài hữu lễ, duy chỉ có với thân muội là khác. Lần này lại có một nữ tử ngang nhiên ngồi trong xe, mà bộ dáng của người đó lại xem là hiển nhiên như vậy, không nói đến những ánh mắt mờ ám của đồng liêu khi thấy nàng lên xe của hắn, hắn cũng thấy cả người không thoải mái. Nhưng dường như người đối diện không quá quan tâm ? Hắn đành mở miệng : -Lam cô nương, tại hạ rất hiểu cho sự trung thành của cô nương, nhưng nam nữ hữu biệt, có thể phiền cô nương đi cùng muội muội tại hạ hay không ? – Vì là thuộc hạ của Tử Lan, không phải là nô tì chân chính nên Tử Hàn nói chuyện rất khách khí. -Đại nhân quá lời – Lam Y vẫn giữ gương mặt không biểu tình, hơi chắp tay nói – xin người cứ gọi là nô tì là Lam Y, không cần câu nệ, hơn nữa tiểu thư đã đặc biệt dặn dò, thời thời khắc khắc phải bảo vệ bên cạnh đại nhân, nô tì không dám kháng mệnh. Nói đến đây, Tử Hàn đang định buột miệng bảo rằng đổi Bạch Dạ đang ngồi ngoài vào trong thì lại nghĩ nếu là Bạch Dạ hẳn là còn nhiều tin đồn thất thiệt hơn. Mà nàng cũng là một cô nương, không lẽ lại bắt nàng dãi nắng dầm sương ở bên ngoài còn hắn lại nhàn hạ trong này. Nghĩ đến đây, Tử Hàn chợt thấy đau đầu, không cách gì giải quyết được, nhắm mắt lại, dùng tay day nhẹ thái dương. Tự nhiên hắn cảm giác một ngón tay mềm mại đang xoa bóp giúp, đầu hắn đỡ đau hơn hẳn, nhưng hắn lập tức mở mắt nhìn Lam Y. Lam Y thấy hắn mở mắt thì bỏ tay ra, thản nhiên ngồi bên cạnh. Tử Hàn nhìn vẻ trấn định thần nhàn của Lam Y, vô lực hỏi : -Đây cũng là tiểu thư yêu cầu ? -Tiểu thư dặn Lam Y hầu hạ đại nhân cho tốt. – Lam Y quy củ trả lời. Tử Hàn hết cách, chỉ còn nước nhắm mắt dưỡng thần, mắt không thấy tâm không phiền, định bụng khi dừng lại nghỉ sẽ nói chuyện này với Tử Lan. *** Chiều tối, đoàn xe dừng lại ở dịch trạm, tất nhiên là phòng ốc đã được chuẩn bị sẵn trước khi họ tới. Tử Lan nhìn thấy đại ca xuống xe, không nhanh không chậm bước vào trong, nàng cũng cùng với Tử Y đi vào. Chuyến này đi, Tử Lan chỉ mang theo Tử Y, nàng để Hồng Y ở lại chăm sóc cho Thanh Y. Sau đó lại nhìn người đang xách hành lí sau lưng, khóe miệng dâng lên một độ cong hoàn hảo. Người này trong trang phục gã sai vặt, không những không hèn mọn mà còn trông hết sức thoải mái. Không ai có thể ngờ rằng, người đó lại là lâu chủ Tích Dạ lâu, Ám Dạ. Tử Lan bước vào dịch trạm, khai báo danh tính liền có cung nữ dẫn nàng về phòng. Phòng nghỉ ở dịch trạm này không tính là quá xa hoa, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi. Ám Dạ sau khi để hành lí vào phòng thì ra ngoài mang nước tắm vào cho Tử Lan. Nàng ngồi uống trà, để Tử Y dọn dẹp chăn mền, thay bằng chăn mền của nàng mang theo, Tử Lan không thích dùng đồ người khác đã dùng. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tử Y đã dọn sẵn bữa tối. Tử Lan im lặng dùng bữa sau đó ra sân đi bộ tiêu thực. Đứng dưới gốc hoa lê trong sân, hơi nhắm mắt, Tử Lan ngước về phía ánh trăng. Lúc này, Thừa Phong cùng với Võ Vương gia và Thừa Mạc cùng đi ra sân. Cả ba đều nhìn thấy Tử Lan và cả ba đồng loạt dừng lại nơi ngõ vào. Mỹ nhân đồ, đó là liên tưởng duy nhất của họ khi nhìn thấy cảnh sắc đó.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!