Qua chừng hai canh giờ sau Hoàng hậu mới tỉnh lại, Xuân Lan lo lắng trình bày rõ chuyện này với Hoàng hậu. "Chết tiệt, không biết là tiện nhân nào bày ra trò này". Hoàng hậu nắm chặt tay đến khi móng tay cứa rách da thịt buộc bản thân phải tỉnh táo lại. "Xuân Lan, ngươi bí mật đun cho ta một bát canh tránh thai, mang Ngọc Lộ Cơ Hoàng thượng ngự ban đến đây, có thứ đó những vết bầm tím này sẽ mất ngay thôi, hi vọng trong vài ngày tới Hoàng Thượng không bãi giá Phượng Tê cung". "Nô tì đã biết". Xuân Lan cúi người đáp ứng. Cùng chịu chung với Hoàng hậu là Thái tử phi, tuy nhiên lại may mắn hơn cho nàng ta đó là nàng ta đã tìm đến Thái tử để giải Xuân dược nên không có gì xảy ra. *** Ngự thư phòng. "Hoàng thượng, Bạch quốc đang lăm le ở biên cảnh, hiện tại Đại tư mã đang ở biên giới Hành quốc, không thể phân binh qua viện trợ, mong Hoàng thượng sớm có quyết sách". Tường Hách lên tiếng. "Vậy sao?" Hoàng thượng vuốt chòm râu dài của mình, ra chiều suy ngẫm. "Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn nói". Thừa Mạc lên tiếng. "Tuân Úc Vương có chuyện gì?". Hoàng thượng trước mặt người khác luôn cư xử lạnh nhạt với Thừa Mạc như vậy. "Nhi thần muốn ra tiền tuyến". Thừa Mạc lên tiếng. "Tứ đệ, đệ như vậy làm sao ra chiến trường". Võ Vương lên tiếng ngăn cản. "Hoàng thượng, vẫn là để nhi thần đi thôi". Thừa Mạc không nói gì cả, hắn đứng dậy trong sự kinh ngạc của mọi người. "Thỉnh Hoàng thượng cho phép nhi thần ra tiền tuyến" Tất cả mọi người, bao gồm cả Hoàng thượng đều ngạc nhiên, mỗi người một sắc mặt khi nhìn thấy Thừa Mạc đứng dậy. "Tứ đệ, hành quân không phải chuyện đùa, đệ không có kinh nghiệm làm sao có thể khiến mọi người kính phục". Hiên Vương vội vàng lên tiếng, không ai nhìn thấy tay hắn ta đã nắm chặt trong tay áo, chết tiệt, tại sao Tuân Úc Vương có thể đứng lên, lại ngay giờ phút quyết định này. "Việc này, chỉ cần Hoàng thượng phái Tường thế tử đi cùng nhi thần là được". Thừa Mạc lại cung kính nói. Hoàng thượng ra chiều suy nghĩ, một lát sau mới lên tiếng. "Nếu vậy, ta lệnh cho Tuân Úc vương là nguyên soái, Tường thế tử là phó soái, lãnh năm vạn quân ra biên cương đối chọi với Bạch quốc". "Nhi thần/ Hạ thần tuân mệnh". Thừa Mạc và Tường Hách lên tiếng. "Được rồi, quyết định vậy đi". Hoàng thượng đưa ta ngăn lại lời Hiên Vương muốn nói. "Các người lui đi, Tuân Úc Vương và Tường thế tử ở lại". Khi mọi người lui hết, Hoàng thượng mới đứng dậy đi lại gần chỗ Thừa Mạc đứng, đôi mắt già nua ánh lên niềm xúc động. "Đứng lên được là tốt, tốt. Nhưng vì sao con lại muốn đi tiền tuyến, không phải hai ngày nữa sẽ là đám cưới của con và Lan Ngự Y sao?" "Sau khi làm đám cưới con sẽ lên đường". Thừa Mạc nói, trong lời nói mang theo một tia ấm áp khó nhận thấy. "Tuy nhiên phụ hoàng lúc này nên nhìn chằm chằm Đông Hải quốc". "Phải". Hoàng thượng gật gù ngồi lại lên long án. "Con xin giết giặc lần này là vì để Võ Vương ở lại phòng trường hợp Đông Hải xâm phạm?" "Không sai, hiện nay người có khả năng điều binh chống lại hải quân của Đông Hải quốc chỉ có mình Nhị ca". Thừa Mạc nói. "Ở Hành quốc thì đã có đại cữu cữu, Hoàng thượng không cần lo lắng quá".
"Tường thế tử". Hoàng thượng gật đầu với Thừa Mạc rồi quay sang Tường Hách. "Ta lấy thân phận một phụ thân gửi gắm đứa con trai này cho ngươi". "Mạt tướng không dám". Tường Hách che giấu kinh nghi trong lòng đáp lời. "Tốt, hai ngươi lui đi". Hoàng thượng phất tay cho cả hai lui xuống. Sau khi ra khỏi Ngự Thư phòng, Thừa Mạc lên tiếng. "Không biết Tường thế tử có muốn ghé qua chỗ bổn vương uống chút trà không?" "Đó là vinh hạnh của thuộc hạ". Tường Hách nhẹ đáp Một đường từ Hoàng cung về phủ Tuân Úc Vương không ai lên tiếng, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ của chính mình. Khi chiếc xe ngựa dừng lại, mỗi người lại im lặng vào phủ. Sau một tách trà, Thừa Mạc nhàn nhạt lên tiếng. "Hẳn Thế tử có rất nhiều điều muốn hỏi, chỉ cần có thể, bổn vương sẽ giải đáp". Nhấp một ngụm trà, Tường Hách vừa định lên tiếng thì bị tiếng chân gấp gáp từ bên ngoài tiến vào bẻ gãy. Theo đó là một giọng nói thanh thúy, không hờn giận vang lên. "Hách Liên Thừa Mạc, ai cho phép ngươi ra chiến trường mà không bàn với bổn cô nương một tiếng?" Tường Hách nhíu nhíu mày, lại lần nữa nâng tách trà lên uống, không biết tại sao hắn thấy đang có từng đợt gió lạnh lướt sau lưng. "Tử Lan". Nghe giọng nói lạnh lẽo cùng nụ cười hàm ẩn sát khí của Tử Lan, Thừa Mạc nhẹ gọi, lòng hơi bồn chồn, vì dù gì cũng là hắn sai trước. "Nàng ngồi xuống từ từ nói". Thừa Mạc cười lấy lòng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh hắn. Tường Hách nhướn mày, vị băng lãnh vương gia này cũng có ngày bày vẻ mặt như vậy, hắn rất muốn cười nhưng đành nhịn lại, lần nữa uống trà, ‘trà trong phủ Tứ vương gia uống rất tốt a~’, hắn thầm nghĩ. "Ngươi nói cho bổn cô nương biết đây là chuyện gì?". Nhìn vẻ mặt của hắn, Tử Lan hơi hơi nguôi giận, nhưng vẫn còn bực mình hắn không hề bàn trước với nàng. "Uống trà". Thừa Mạc mỉm cười rót trà cho nàng. "Không biết là giống tính ai, nóng như lửa vậy". Hắn lẩm bẩm nói. Tử Lan rất tận hưởng sự săn sóc của hắn nhưng cũng không bỏ qua câu nói thầm kia, lườm hắn một cái. Lúc uống xong ngụm trà nàng mới để ý thấy còn có Tường Hách ở đối diện. "Tường thế tử của ở đây a". Tử Lan nhỏ nhẹ nói. "Là có chuyện gì cần bàn bạc sao?" -Cũng không có, tùy tiện xin tách trà hàn huyên thôi – Tường Hách cười nhẹ, rất nhanh đẩy phần việc nặng lên cho Thừa Mạc. Hắn nghe Tử Hàn nói, sư phụ của nàng đều là người tùy ý, làm việc không theo lẽ thường, võ công nàng cũng không kém, còn giỏi dụng độc, hắn không muốn chọc vào cái người phúc hắc này đâu. Thừa Mạc xem Tường Hách không có nghĩa khí vậy thì thầm ghi hận trong lòng, lại quay sang cười với Tử Lan, nụ cười ôn nhuận quét tan mọi lửa nóng của nàng. "Xin lỗi, ta cũng vừa mới quyết định, chưa kịp thông báo với nàng". Thấy hắn nói vậy, Tử Lan cũng thở dài, nàng không có cách giận hắn, hơn nữa nàng cũng không phải loại nữ nhân không hiểu chuyện, ngược lại nàng thấu suốt vì sao hắn lại làm vậy. "Chân chàng chưa tốt, đến lúc đó ta cải nam trang đi theo chàng". Tử Lan nhỏ nhẹ nói. "Không được". Thừa Mạc nghiêm khắc nói. "Chiến trường ai biết mọi chuyện như thế nào, nàng không được đi, bất quá trận này còn có Tường thế tử giúp, sẽ không có việc gì". Hắn thao thao bất tuyệt nói, không để ý người bên cạnh lại nổi bão. "Hách ! Liên ! Thừa ! Mạc !".Tử Lan gần như nghiến răng nói. "Chàng thử lặp lại những gì chàng nói xem".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!