-Tử Lan, ngươi bao nhiêu tuổi ? – Lam Trì vẫn bình thản uống trà. -Mười bốn. -Ngươi cũng quá già dặn đi – Vô Hà Tuyết kêu lên. -Ta chấp nhận – Lam Trì đột nhiên lên tiếng – Không chỉ cả 2 chúng ta mà cả 4 người sẽ dạy ngươi, nhưng chúng ta còn trẻ chưa muốn lên làm sư tổ nên ngươi vẫn là nhị muội của Diệp – Lam Trì đứng lên, bóng dáng cao lớn che khuất ánh mặt trời làm Tử Lan không thấy rõ vẻ mặt hắn nhưng có thể thấy hắn đang cao hứng – Gọi ta sư phụ. -Tử Lan tham kiến sư phụ - Tử Lan quỳ một gối xuống nói. -Tốt – Vô Hà Tuyết kêu lên – Ngươi hãy học cho tốt. -Đệ tử có một việc muốn nhờ Lãnh sư huynh – Tử Lan nhìn Lam Trì -Con có thể gọi nó là Diệp sư huynh hay Diệp ca ca, gọi Lãnh sư huynh nghe khách sáo quá – Vô Hà Tuyết xua tay nói – Con cần gì ? -Vậy… Diệp sư huynh – Tử Lan suy nghĩ rồi nói – muội muốn nhờ huynh đưa thư cho đại ca muội báo bình an, huynh ấy là người thương yêu muội nhất. -Là ai ? –Câu hỏi ngắn gọn -Hạ Tử Hàn, muội không biết huynh ấy đã về kinh thành chưa. -Về rồi – Kiều Lan Nguyệt nói – Được phong làm Lại bộ Thị lang. Tử Lan cảm kích nhìn về phía vị tẩu tẩu kia, cô vẫn luôn muốn biết tin tức đại ca, cô lo lắng anh cũng bị thủ tiêu. Còn may…. Thực ra thì Tử Lan tính toán như thế này, người như cô thật không thể nào vừa gặp đã nhận sư phụ dễ dàng như thế, nhưng cô biết, nếu cô không chấp nhận thì một là đừng có nghĩ đến chuyện rời núi, chắc chắn sẽ bị ép đến tức điên cũng không chừng ; hai là sẽ trực tiếp bị quăng vào cái rừng trúc quái quỷ kia rồi chết đến xương cũng không còn, như thế còn tệ hơn. Vì vậy cô quyết định an phận làm đệ tử mấy năm vậy, tự có người dâng bản lĩnh mình lên cho cô học, cô cũng không phải là người chịu thiệt. Lại nói đến chuyện phụ thân, mấy ngày nay nhờ vào sư nương Vô Hà Tuyết thăm dò về mấy người trong danh sách, cô cũng đại khái nắm được tình hình trong triều bây giờ, cũng sơ sơ đoán được vì sao cha lại bị hại thê thảm như vậy. Tử Lan cũng không lo không trả được thù, chỉ vài năm thôi, gốc rễ của mấy người đó cũng không có dễ sụp như vậy. Nghĩ kĩ, Tử Lan chỉ gửi 1 lá thư cho đại ca nhắc nhở huynh ấy cẩn thận một số người, trong thư viết mập mờ nhưng Tử Lan tin chắc với tài trí của Tử Hàn tuyệt đối có thể lĩnh hội ý của cô. Còn về phần có sợ bị người khác phát hiện hay không, cô tuyệt đối tin tưởng bản lĩnh đưa thư siêu việt của Diệp sư huynh mặt lạnh. Cho nên mấy ngày nay, dù bị sư phụ và sư nương xoay như chong chóng có phần tinh thần mỏi mệt ra thì không có gì làm cho cô phiền lòng cả, thậm chí tối hôm qua Diệp sư huynh còn bất thình lình vào phòng đưa cho cô một lá thư từ đại ca, trên đó chỉ có 1 chữ « An », rõ ràng là viết vội. Tử Lan nhìn thấy nét chữ đó thì nụ cười nhu hòa hiện lên, một chữ ấy hóa giải tất cả thắc mắc cũng như lo lắng của cô. Đại ca của cô vẫn sâu sắc như vậy. Song, cô lại buồn cười vì tưởng tượng đến cảnh đại ca mình dưới ánh nhìn không kiên nhẫn và áp bức của Ngân Tuyết công tử lại chỉ dám viết có 1 chữ, chắc huynh ấy cũng đã năn nỉ rất nhiều vị sư huynh này mới có thể đem thư hồi âm về cho mình. Nghĩ đến đây, cô nhìn lên vị có vẻ mặt băng sơn không đổi đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng, thật tình nói một tiếng « Cảm ơn, Diệp sư huynh » Lãnh Diệp không quay đầu cũng không dừng lại, tựa như chưa nghe được lời nào từ Tử Lan nhưng một chút ý cười lại hiện lên trong đáy mắt. Hắn cũng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy cô ngất xỉu trong rừng trúc lại bất tri bất giác cứu cô về, lại nói mấy ngày nay chung đụng hắn lại càng có cảm giác muốn bảo bọc tiểu sư muội này, mặc dù nàng mạnh mẽ, cũng bướng bỉnh nhưng không ngăn được hắn có cảm giác đó. Lãnh Diệp bước về phía tiểu viện của mình, Kiều Lan Nguyệt đang đứng trước cửa đợi hắn, ánh trăng làm cho thân ảnh của nàng trở nên mềm mại hơn hẳn -Sao không vào nhà mà đứng đây ? Còn ăn mặc phong phanh, coi chừng cảm lạnh -Qua thăm tiểu sư muội sao ? – Kiều Lan Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
-Muội ghen ? – Lãnh Diệp cười cười hỏi -Muội không phải người không hiểu chuyện – Kiều Lan Nguyệt giúp hắn cởi áo khoác, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp – Tiểu sư muội rất giống Ca nhi phải không ? Nhìn ánh mắt Lãnh Diệp bổng chốc âm trầm, Lan Nguyệt thở dài. Lãnh Ca là em gái của Lãnh Diệp, người thân duy nhất còn lại trên đời của hắn, nhưng một lần, có người trên giang hồ trả thù, hắn và nàng bị vây trên núi, có người lẻn vào nhà của họ hạ sát Ca nhi. Lúc ấy, Ca nhi cũng chỉ bằng tuổi Tử Lan bây giờ. Từ lúc đó Lãnh Diệp luôn tự trách không thôi, thậm chí còn theo sư phụ lên Tuyệt Mệnh Sơn, không tranh sự đời. -Tiểu sư muội mặc dù tuổi nhỏ nhưng ánh mắt đó không phải là ánh mắt nên có ở tuổi này – Lan Nguyệt dời đi sự chú ý của Lãnh Diệp – Có vẻ như muội ấy đã trải qua khá nhiều chuyện. -Nêu muội bị chính người thân trong nhà hạ độc, muội có còn hồn nhiên nữa không ? – Lãnh Diệp không một chút gợn sóng nói – Nhưng đã là tiểu sư muội của Lãnh Diệp ta, ta xem sau này có người nào dám ức hiếp nó. Lan Nguyệt mỉm cười, nàng cũng thật thích cô tiểu sư muội thông minh hiểu chuyện này. -Nghe nói hôm nay muội ấy qua được tầng thứ nhất rồi ? – Lãnh Diệp hỏi. -Ừ - Nhắc đến việc này, Lan Nguyệt không khỏi sửng sốt. Nội công tâm pháp của sư phụ có chín tầng, người bình thường muốn lãnh hội và qua được tầng thứ nhất thì cho dù là người cực kì có thiên tư cũng phải mất hai tháng, Lãnh Diệp là một ví dụ. Chưa có ai mới một tuần mà đã thông suốt hết cả - Sư phụ cao hứng lắm – Lan Nguyệt nói tiếp – Chưa kể bộ Ma Đao của sư phụ, sư phụ chỉ múa qua có hai lần mà Tử Lan hoàn toàn nắm được hết tất cả chiêu thức, còn múa lại được. – Lan Nguyệt không giấu được kích động. -Không phải là sư nương lại cho Tử Lan ăn An Lục Hoàn chứ ? – Lãnh Diệp cũng cực kì ngạc nhiên. An Lục Hoàn là thuốc tăng cường nội lực so Vô Hà Tuyết chế ra, nhưng người trên giang hồ cực kì khinh thường cách gia tăng nội lực này. -Không có – Lan Nguyệt nói – Sư nương đã thề trước mặt sư phụ rồi. -Vậy thì chỉ cần ba năm là Tử Lan có thể xuất sơn rồi – Lãnh Diệp tính toán rồi nói, có chút không đành lòng. -Huynh là đang đau tiểu sư muội sao ? – Lan Nguyệt cười cười trêu chọc Lãnh Diệp Lãnh Diệp không nói gì quay đi, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng tự hỏi « Ca nhi, muội không trách huynh chứ ? » *** Ba năm, nói ngắn không ngắn mà dài cũng không dài. Từ một cô bé mười bốn tuổi chưa phát dục hoàn toàn, Tử Lan nhanh chóng trở thành tiểu mĩ nhân rung động lòng người. Mái tóc đen dài quá hông lúc nào cũng được tẩu tẩu thắt bím gọn gàng, làn da trắng không tì vết, môi đỏ như son, cặp mắt sáng như lưu ly lúc nào cũng linh hoạt. Đối với Tử Lan, ba năm nay giống như một lần nữa cho cô sống lại tuổi thơ, có sư phụ, sư nương yêu thương, có sư huynh, tẩu tẩu chiều chuộng, nàng quả thật là viên minh châu trên tay họ. Lam Trì mặc dù lúc đầu còn duy trì vẻ nghiêm phụ, nhưng qua thời gian, cùng sự tiến bộ vượt bậc của Tử Lan, hắn đã trở thành người sủng nịnh nàng nhất. Vô Hà Tuyết thì chỉ hận không thể đem hết mớ thuốc dưỡng nhan của mình cho nàng. Lãnh Diệp thì luôn lạnh lùng nhưng lúc nào cũng chiều theo ý Tử Lan, tẩu tẩu cũng không ngoại lệ, xem Tử Lan như em gái ruột mà đối đãi. Tử Lan híp mắt nhìn cặp vợ chồng già nào đó đang tình chàng ý thiếp trong đình không tự chủ mỉm cười. Sư phụ cùng sư nương của nàng đã qua tuổi tứ tuần nhưng nhờ bí quyết dưỡng nhan của sư nương mà trông họ chỉ như vừa ba mươi, còn đại sư huynh và tẩu tẩu dù đã hơn ba mươi lại cứ như hơn hai mươi. Có lẽ vì họ cách biệt tuổi so với Tử Lan nhiều như vậy nên luôn xem cô là con nít, bảo bọc trong vòng tay. Nghĩ đến đây Tử Lan cảm thấy nội tâm ấm áp. Đã rất lâu rồi, cô đã quên mất thứ tình cảm thiêng liêng này. Tuy nhiên, đã ba năm, lời hứa của cô cùng với sư phụ lúc đầu cũng nên thực hiện rồi. Tử Lan len lén thở dài ngước nhìn bầu trời đầy sao. Ba năm qua cứ như một giấc mộng hạnh phúc, ra khỏi nơi này, Tử Lan sẽ không còn được vô tư như vậy nữa, sự việc năm đó của phủ Thượng thư Tử Lan đã sai người điều tra rõ ràng, sắp tới xuống núi tụ họp với đại ca, nàng sẽ đi những nước cờ đầu tiên để ép kẻ chủ mưu ra mặt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!