“Quách tướng quân, mời”. Tử Lan cũng nâng kiếm lên đáp. Tiếp sau đó, không ai nhìn thấy Tử Lan ra tay thế nào cả, chỉ thấy Quách Hạ một đường lao tới đánh không trúng Tử Lan thì dùng trường thương quét ngang nhằm đánh vào người Tử Lan, song nàng đã lui về kịp mà không tổn hao gì cả. Quách Hạ còn muốn đánh tiếp nhưng Tử Lan đã nói: -Quách tướng quân, ngươi thua rồi. Khi Tử Lan vừa dứt lời, hai bên cánh tay, trên cổ, trước ngực và sau lưng của Quách Hạ tách ra nămđường máu cực nhỏ, nếu Tử Lan ra tay mạnh hơn, Quách Hạ đã phải mất mạng. Quách Hạ bàng hoàng nhìn thương tích trên người mình, không chỗ nào không phải là nơi yếu hại, nếu Tử Lan chỉ cần nhích thêm một phân thì gân tay và động mạch cổ của hắn đã đứt. Trong thời gian ngắn như vậy, Tử Lan dùng một tốc độ vượt trội chém liền năm nhát. Quách Hạ bàng hoàng buông trường thương, quỳ một gối tạ tội với Tử Lan. “Quân sư, thứ cho Quách mỗ lỗ mãng”. “Quách tướng quân mau đứng lên”. Tử Lan đến nâng hắn dậy. “Mau về chữa trị vết thương đi”. “Công phu của quân sư, Quách mỗ bội phục”. Nói xong hắn liếc về phía Thừa Mạc, có một người như Mặc Quân làm quân sư vậy chắc chắn Tứ Vương gia sẽ không thua kém thuộc hạ của mình, hắn phải cẩn thận đánh giá lại vị nguyên soái này rồi. Sau chiến thắng của Tử Lan, Sất Nhận reo hò. Lúc này Ám Dạ tiến đến bên cạnh Tử Lan thì thầm gì đó.Tử Lan chau mày sau đó tiến về soái trướng. “Vương gia”. Tử Lan gọi. “Đã có tin tức về phía bên kia, tướng quân lần này là lão tướng Hắc Mộc, quân sư là Lý Nhiên”. “Lý Nhiên? Chưa từng nghe tên”. Tường Hách suy nghĩ nói. “Để ta cho người thăm dò một chút về người này”. Tử Lan đáp. “Tuy không biết Lý Nhiên là ai nhưng Hắc Mộc là một vị tướng lão luyện, chỉ mới vừa chạm ngõ tứ tuần, hãy còn sung sức lắm”. Tường Hách nói. “Hắc Mộc tuy anh dũng nhưng là người ngay thẳng, cách dụng binh cũng là những lối đánh chính diện thông thường, không có chiêu trò nên không sợ các kiểu đánh lén”. Thừa Mạc suy nghĩ. “Tuy nhiên bổn vương hơi lo về Lý Nhiên, được Hắc Mộc tin dùng thì chứng tỏ hắn cũng có bổn sự”. “Quân sư của vương gia cũng không phải ở không”. Tử Lan lườm hắn một cái. “Đừng có tự nâng đối thủ rồi đạp mình xuống”. “Phải”. Thừa Mạc dịu dàng cười. Lúc này bên ngoài chạy vào một tiểu binh: “Bẩm vương gia, có một vị khách đang đợi ở phủ nguyên soái, người này nói là được Vương gia gọi đến”. “Hắn đến rồi?”. Thừa Mạc cười.“Đi nào, ta cho nàng một kinh hỉ”. Hai người về đến phủ, bên trong có một nam nhân mặc trường bào màu lam nhạt, nổi bật bởi những sợi tóc bạc hai bên thái dương, tuy nhiên khi nhìn mặt lại là một người còn rất trẻ, có lẽ là tầm tuổi Thừa Mạc. “Trịnh Thần”. Thừa Mạc gọi, trong âm vực có chút vui vẻ.
“Đại sư huynh”. Trịnh Thần thấy Thừa Mạc cũng vui vẻ gọi. “Mau ngồi đi”. Thừa Mạc ngồi lên chủ vị rồi nói. “Giới thiệu với nàng, đây là sư đệ của ta, Trịnh Thần, lâu chủ Vũ Kì lâu”. Nói đặng hắn quay sang nói với Trịnh Thần.“Đây là nương tử của ta, Hạ Tử Lan”. “Bái kiến sư tẩu”. Trịnh Thần đứng lên thi lễ làm nàng cũng phải đứng lên. “Trịnh công tử đa lễ”. “Vốn đệ định đến đây sớm hơn, ngay khi nhận được thư của huynh đệ đã định lên đường nhưng ở Bạch Quốc có một số việc cần đệ giải quyết nên kéo dài đến bây giờ”. Trịnh Thần nói. “Trịnh công tử là người Bạch Quốc?”. Tử Lan hỏi. “Không phải, đệ là người Vân quốc, chỉ là đến Bạch Quốc buôn bán thôi”. Trịnh Thần xua tay đáp, còn phần lí do vì sao hắn đến Bạch quốc thì hắn lại không muốn nói. “Chưa từng nghe chàng nhắc tới là chàng có sư phụ, còn cả sư đệ”. Tử Lan liếc nhìn Thừa Mạc. Thừa Mạc hơi giật mình, đúng là hắn quên kể cho nàng nghe. “Chẳng phải bây giờ nàng cũng đã biết rồi sao, đợi sau trận chiến này ta sẽ dẫn nàng ra mắt sư phụ, lão nhân gia người ẩn cư đã lâu rồi”. “Phải rồi, đệ đến đây cũng để báo cho huynh một chuyện, vì chuyện này đệ mới ở lại Bạch quốc”. Trịnh Thần nghiêm túc nói. “Lần này huynh cũng biết quân sư bên Bạch quân là một người tên Lý Nhiên chứ?”. Thấy hai người đối diện gật đầu hắn mới nói tiếp. “Lý Nhiên này huynh nhất định phải cẩn thận, hắn tuy họ Lý nhưng nghe đồn là dã chủng của Hoàng đế Bạch quốc, chuyện này rất ít người biết, hắn là một người tâm tư kín đáo, nhìn xa trông rộng, am hiểu kì môn độn giáp, võ công lại sâu không lường được”. “Xem ra là một đối thủ không tồi”. Tử Lan cười cười, kì môn độn giáp? Cái này không phải chỉ mình Lý Nhiên biết. Trước đây khi còn ở hiện đại, Tử Du là một người rất thích nghiên cứu binh pháp, lúc nào trong phòng hai người cũng đầy những quyển sách này, nàng mưa dầm thấm đất, khi không có nhiệm vụ cũng đọc rồi chơi đùamột chút. Ai bảo nàng là thiên tài, trí nhớ siêu việt nên nàng không tin đối phương lại có thể thắng kiến thức kì môn độn giáp đúc kết tinh hoa mấy ngày năm mà nàng đã đọc được. Thừa Mạc nhìn nàng, sau đó lại hỏi Trinh Thần: “Vật kia ngươi có mang đến?”. “Đây”. Trịnh Thần vỗ vỗ tay, một tên sai vặt ở bên ngoài cầm theomột bọc vải đi vào. “Đệ không dám quên đâu”. Thừa Mạc chỉ Tử Lan, ý nói là đưa cho nàng. Tử Lan nhìn bọc vải thì kích động, cái này chắc hẳn là Trích Nguyệt đi. Khi nhận đàn từ tay Trịnh Thần, nàng hơi bất ngờ, thứ nhất là vì độ lạnh của chiếc đàn, thứ hai là vì độ lạnh trên bàn tay Trịnh Thần. Ép nghi ngờ xuống, trước tiên nàng cẩn thận mở bao đàn ra. Bên trong là một chiếc cổ cầm bằng ngọc, độ lạnh này chứng tỏ đây là Hàn Băng Chi Ngọc, bên trên chạm khắc đơn giản một chiếc lông đuôi công. Khi nàng chạm tay vào đàn, đột nhiên, những dây đàn rung lên rồi phát ra những âm thanh trong trẻo. Trịnh Thần kinh ngạc đứng đậy, Trích Nguyệt nhận chủ, đây là chuyện gần hai trăm năm nay chưa có tiền lệ. Tử Lan cũng hết sức ngạc nhiên, sau đó nàng tinh mắt nhìn thấy một dòng chữ rất nhỏ bên góc đàn, một thứ mà nàng không nghĩ có thể nhìn thấy ở thời đại này, một dòng chữ tiếng Pháp: “Que sera sera”, có nghĩa là chuyện gì tới sẽ tới. Tử Lan chợt hiểu, có lẽ cây đàn này là do một người đồng hương nào đó của nàng tạo ra, vì nàng cũng là người đến từ chiều không gian khác nên Trích Nguyệt mới nhận chủ. “Trích Nguyệt nhận chủ”. Sau khi kinh ngạc qua đi, Trịnh Thần cung kính nói.“Theo quy định, Trích Nguyệt chỉ tặng cho người có duyên, hóa ra đây là lí do huynh bảo đích thân đệ mang tới”. “Không hẳn”. Tử Lan cười nói. “Rất cảm ơn Trịnh công tử, tuy nhiên ta biết Mạc bảo công tử đến đây không hoàn toàn là vì Trích Nguyệt mà là vì độc trên người công tử”. “Sư huynh”. Trịnh Thần không biết phải nói gì.“Huynh nói cho tẩu ấy à?” “Không hề”. Thừa Mạc kiệm lời nói. “Hôm nay ta mới biết đến công tử, Thừa Mạc không hề nói gì với ta cả”. Tử Lan trả lời. “Chỉ là lúc công tử đưa đàn, ta thấy bàn tay công tử có khí lạnh, thêm mái tóc bạc và đồng tử có sắc đỏ nên ta mới đoán là công tử trúng độc, tuy nhiên là độc gì thì ta cũng chưa chắc chắn, phải để ta bắt mạch mới được”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!