Tất nhiên thứ nàng dễ nhận thấy nhất ở những nơi có nữ nhân vẫn là ánh mắt ghen tị. Nàng đi sâu hơn vào vườn, đến một nơi khuất hơn, nàng không ngờ mình lại kì ngộ một người lẽ ra không nên ở đây.
“Tham kiến Thái tử”. Tử Lan im lặng hành lễ, thầm cầu mong người đối diện không nhận ra nàng, mặc dù nàng đã có dịch dung đôi chút, không quá giống trước đây.
“Miễn lễ, cô nương là…”. Hiển nhiên Hoàng Phủ Tường không nhận ra nàng, dù gì cũng chỉ nhìn qua một lần trong yến hội mà thôi.
“Tiểu nữ là Mặc Quân, đến đây cùng Hiên Viên Nhuận công tử”. Tử Lan âm thầm thở phào trong lòng.
“Hóa ra là giai nhân của Hiên Viên Nhuận”. Trong giọng nói của Hoàng Phủ Tường hiện ra một chút thân thiết. “Vậy cô nương cứ tiếp tục thưởng hoa, Bổn thái tử đi trước”. Hoàng Phủ Tường cũng biết mình ở lại không thích hợp nên gật đầu rồi đi khuất, không đợi Tử Lan kịp chào.
“Cũng may hắn không nhận ra cô nương”. Tử Y cũng biết Tử Lan đã gặp người nọ.
Tử Lan gật đầu, nàng thật không muốn lộ thân phận nữ sớm như vậy. Khoảng chừng nửa canh giờ sau, có tiếng nô tỳ trong phủ Thừa tướng thông báo yến hội sắp bắt đầu, Tử Lan lần theo lối cũ về vườn. Bên trong đã trang hoàng rất đẹp mắt, nhìn có vẻ tương đối giống cách bài trí khi nàng dự tiệc ở Vân quốc. Nam và nữ chia ra hai bên ngồi. Khi Tử Lan đang tần ngần không biết ngồi đâu thì Hiên Viên Nhuận tiến đến, dắt tay nàng về chỗ ngồi cạnh hắn mặc ánh mắt của người khác.
“Vị giai nhân này là ai đây? Lại được Nhuận công tử chú ý đến như vậy”. Người lên tiếng là Nhị Hoàng tử. Ai cũng thấy lạ vì hành động của Hiên Viên Nhuận.
“Tiểu nữ là Mặc Quân, tình cờ gặp Nhuận công tử cách đây không lâu”. Tử Lan đứng lên trả lời, cố thể hiện ra vẻ không rõ lễ tiết cho lắm.
“Nhuận tình cờ gặp nàng ấy trong một lần du ngoạn, gia đình nàng ấy đã mất nên Nhuận mời nàng ấy về cùng”. Hiên Viên Nhuận nhẹ nhàng nói, ai cũng biết hắn hay đi du ngoạn, tuy nhiên hành động nhúng chàm một nữ nhân nào đó thì có hơi lạ, trước nay hắn cũng không có cùng nữ nhân thân cận.
“Hóa ra vì có giai nhân như vậy bên cạnh nên Nhuận công tử mới không để ý đến những người khác”. Thái tử trước giờ có giao thiệp tốt với hắn nên cười cười nói.
“Đã để Thái tử chê cười”. Hiên Viên Nhuận cười nhẹ chống đỡ.
Lúc này mọi người cũng không để ý nữa, Thừa tướng cho yến tiệc bắt đầu. Yến tiệc này mục đích là kén rể cho hai đứa con gái sinh đôi của Thừa tướng nên tiết mục đầu tiên lên sàn là hai cô gái này. Tử Lan nhìn lên đài cao, hai mỹ nhân, một người áo xanh một người áo vàng, một người khảy đàn một người hiến vũ. Quả nhiên có ý vị. Tử Lan mỉm cười nhè nhẹ. Sau khi hai cô nương kia biểu diễn, một vài tiểu thư khác cũng lên biểu diễn. Tử Lan chỉ ngồi im thưởng thức mỹ thực. Thức ăn ở Hành quốc cũng không hoàn toàn giống Vân quốc, mùi vị có vẻ nhẹ nhàng hơn, không đậm đà bằng Vân quốc, tuy nhiên điểm tâm vẫn ngon và tinh xảo vô cùng. Tử Lan rất tự nhiên ăn. Bỗng nhiên một giọng nói cợt nhả vang lên: “Vị cô nương đi cùng Nhuận công tử không biết có thể vì chúng ta biểu diễn gì đó không?”.
Tử Lan hơi chau mày nhìn về phía người nói. Hiên Viên Nhuận ghé bên tai Tử Lan nói nhỏ: “Là quận vương Thẩm Dịch Vân”.
“Tiểu nữ chỉ là cô nương thôn dã, không dám làm mất nhã hứng của quận vương”. Tử Lan không nhanh không chậm đáp.
“Đây là Nhuận không nể mặt bản quận vương sao?”. Thẩm Dịch Vân hơi chau mày, không đáp lời Tử Lan mà nhìn sang Hiên Viên Nhuận.
“Không dám, quận vương quá lời rồi”. Hiên Viên Nhuận vẫn mỉm cười, sau đó hơi giật nhẹ tay áo Tử Lan. Hiện tại hắn không muốn quá nổi bật, không muốn người khác biết trí tuệ của hắn.
“Ngươi thật phiền phức”. Tử Lan cau mày nói nhỏ, rõ ràng nàng biết hắn mượn nàng làm lá chắn.
“Mong Mặc Quân giúp Nhuận lần này, sau này sẽ không để Mặc Quân ủy khuất như thế nữa”. Hiên Viên Nhuận cười nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Vạn Năm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vạn Năm, truyện Vạn Năm , đọc truyện Vạn Năm full , Vạn Năm full , Vạn Năm chương mới