Ngày Vân Nê trở về Lư Thành, Bắc Kinh đón một cơn mưa như thác đổ. Hệ thống thoát nước ở thành Tứ Cửu [1] vẫn tệ hại đến mức khiến người ta tuyệt vọng. Dòng xe cộ dài ngoằng kẹt cứng trên cầu vượt, rất lâu sau mới có thể nhích được một đoạn nhỏ. Nước mưa rơi xuống nóc xe, âm thanh lộp bộp càng khiến lòng người thêm phiền muộn.
[1] Nguyên gốc là 四九城, thành Tứ Cửu, hay chính là 4 cổng thành của Hoàng Thành, cách gọi khác của 9 cổng thành bên trong thành. Bốn cổng của Hoàng Thành gồm cổng Thiên An, cổng Địa An, cổng Đông An, cổng Tây An. Còn 9 cổng trong thành bao gồm: cổng Chính Dương (cổng trước), Sùng Văn, Tuyên Võ, Triêu Dương, Phụ Thành, Đông Trực, Tây Trực, An Định, Đức Thắng. Hiện nay, thành Tứ Cửu đã không chỉ Triêu Dương, Tuyên Võ, Sùng Văn hay các khu vực nội thành, mà còn chỉ Bắc Kinh.
Lý Minh Nguyệt đóng laptop lại, nhìn dòng xe cộ bên ngoài rồi quay đầu hỏi cô: “Chắc phải kẹt xe thêm một thời gian dài nữa. Em mua vé chuyến mấy giờ, có đến kịp không?”
“Vẫn kịp ạ, nếu thật sự không đến được thì em đổi vé.” Vân Nê vừa nói vừa ngáp một cái. Tối hôm qua quấn quýt với Lý Thanh Đàm đến tận nửa đêm, buổi sáng thức dậy lại lăn qua lăn lại thêm một lúc. Thế nên cô có cảm giác mình chưa ngủ đủ giấc, dựa ra lưng ghế lim dim.
“Lần này em về rồi thì khi nào mới đến nữa vậy?”
“Chắc phải qua một tháng nữa chị ạ.” Một mặt là bên trường học thật sự có rất nhiều chuyện đang chờ được giải quyết. Mặt khác là cô cũng muốn bảo vệ thể diện của Lý Thanh Đàm.
Anh đã nói như vậy rồi, quả thật cô không đành lòng thấy anh khó chịu như vậy. Song bản thân cô lại chẳng nỡ xa nhau lâu, một tháng đã là cực hạn rồi.
Lý Minh Nguyệt không nói gì nữa mà cứ nhìn cô chằm chằm. Vân Nê hơi khẩn trương khi bị nhìn như vậy, cô ngồi ngay ngắn lại theo bản năng rồi hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Chỗ này của em….” Lý Minh Nguyệt vừa nói vừa chỉ tay đến nơi mà ánh mắt có thể nhìn thấy.
Vì tính chất công việc nên móng tay cô ấy luôn cắt tỉa sạch sẽ. Trên bàn tay không đeo thứ gì cả ngoại trừ chiếc nhẫn ở ngón áp út. Ngón tay mềm mại và hơi lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào vị trí ở sau tai Vân Nê.
—- Nơi đó có một vết như bị muỗi chích.
Nhưng dù sao Lý Minh Nguyệt cũng lớn hơn Vân Nê mấy tuổi, thế nên cũng nhanh chóng nhận ra đó là cái gì. Cô ấy buông tay xuống, cười sâu xa và nói ẩn ý: “Buổi sáng ở viện điều dưỡng có muỗi sao?”
Vân Nê: “….”
Mặt cô có hơi nóng lên, cơ thể cứng ngắc. Ngoài miệng thì ậm ờ đáp: “Vậy ạ, hình như đúng là có muỗi thật.” nhưng trong đầu lại vô thức nhớ đến chuyện tối hôm qua.
…
Lý Thanh Đàm cứ bám cô hỏi chuyện lau người giúp anh kia mãi không thôi, nắm cánh tay cô bên trái kêu một tiếng “Đàn chị”, bên phải kêu một tiếng “Đàn chị”.
Vân Nê không muốn để ý đến anh, chỉ nhắm mắt im lặng, hồi lâu sau vẫn không lên tiếng đáp lại.
Anh cũng dần dần yên ắng lại, hơi thở ấm áp phả vào ót cô, tiết tấu rất đều đặn.
Không biết qua bao lâu, khi ấy Vân Nê cho rằng anh đã ngủ rồi. Vừa định quay đầu xem thử thì chợt đối diện với ánh mắt của anh trong ánh sáng mờ ảo.
Trái tim cô đập loạn nhịp, lại nghe thấy anh cười nhẹ và sau đó cúi đầu hôn cô một cái.
Lần đầu tiên vị trí của nụ hôn hơi lệch.
Ngay khóe môi.
Nhưng anh nhanh chóng tìm lại đúng phương hướng. Lý Thanh Đàm cắn nhẹ khóe môi cô rồi hôn tiếp, cho đến khi hai cánh môi hoàn toàn kề sát lại với nhau.
Hai hơi thở hoàn toàn khác biệt quấn quýt cùng nhau tựa như gió biển trong đêm trăng yên tĩnh, sau khi tạnh mưa thì bình tĩnh rung động, lăn tăn, lắc lư và chao đảo trên mặt biển.
“….. Lý Thanh Đàm.” Giọng cô vừa mềm vừa nhẹ, đi kèm đó là tiếng thở dốc trầm thấp không kiểm soát được, mười ngón tay siết chặt hằn ra dấu rất sâu.
Anh cất giọng trầm trầm đáp lại, sau đó hôn liên tiếp ở sau tai cô. Nụ hôn ẩm ướt và nóng bỏng hệt như gió biển lướt qua rồi nhanh chóng trở về vẻ trời yên biển lặng.
…
Vân Nê càng nghĩ thì mặt càng đỏ hơn. Lý Minh Nguyệt cảm thấy tuổi trẻ bây giờ thật buồn cười, dù sao cũng chỉ là một dấu hôn mà có thể thẹn thùng đến thế.
Cô ấy cũng không có hứng thú trêu tiếp nữa, chỉ lắc đầu bật cười.
Có lẽ là thần giao cách cảm, bên này Vân Nê vừa mới nhớ đến Lý Thanh Đàm thì không bao lâu sau đã nhận được tin nhắn từ anh.
[Đến ga tàu chưa?]
[Vẫn chưa nữa.]
[Em vừa nhớ đến một chuyện.]
[Cái gì?]
[Em có để mấy miếng băng cá nhân trong túi xách, chị nhớ dán lên chỗ ở sau tai nha.]
[….]
Vân Nê không muốn nói chuyện với anh nữa. Thậm chí trong cơn “thẹn quá hóa giận”, cô đã nhận một dự án mà trước đó định sẽ đẩy xuống sau.
Một tháng cái gì chứ, cả năm tới cô cũng không muốn đến thăm anh nữa.
Sau khi đến ga tàu, Vân Nê đi từ dưới hầm đậu xe lên thẳng lầu xét vé. Bất chợt lại nhớ đến quãng đường từ Lư Thành đến đây mấy ngày trước, cảm xúc “thẹn quá hóa giận” vừa nãy dần dần biến thành rối ren trăm tơ ngàn mối.
Nhất là trước khi vào ga, cô lại nhận được tin nhắn Wechat của Lý Thanh Đàm.
Một tấm hình được anh chụp qua cửa sổ sát đất rộng lớn và sạch sẽ trong phòng phục hồi chức năng. Mưa như trút nước, cây dương liễu lay động trong gió và bóng người phản chiếu trên mặt kính thủy tinh.
Bên dưới còn có mấy chữ.
[Em phải đi phục hồi chức năng rồi.]
Mấy giây sau lại gửi thêm một tin.
[Đến nơi phải báo một tiếng với em đó.]
Những lời này đã từng xuất hiện rất nhiều lần hồi năm hai người còn học cấp ba. Mỗi một câu đều có hồi ức khác nhau, Vân Nê đột nhiên hơi hối hận vì vừa rồi đã kích động như vậy.
[Chị nhận một dự án mới, có lẽ một thời gian nữa không thể đến thăm em được rồi.]
Cô gửi xong còn cảm thấy chưa đủ để biểu đạt nỗi buồn sầu khổ sở và bi thương của mình nên tìm kiếm một vòng, sau khi tìm thấy biểu cảm khóc to thì vội gửi đi.
Lúc Lý Thanh Đàm nhìn thấy tin nhắn đã là ba giờ sau. Anh vừa mới kết thúc buổi phục hồi chức năng và đang được hộ lý đẩy về phòng bệnh.
Quá trình phục hồi thật sự rất mệt mỏi, anh đổ mồ hôi nhễ nhại, trên lưng phủ một chiếc khăn lông trắng. Tay cầm điện thoại cũng hơi run run, gõ chữ phải mất một lúc rất lâu.
Sau khi gửi tin nhắn đi vẫn chưa nhận được hồi âm. Chờ khi đến cửa phòng bệnh thì lại thấy Lý Minh Nguyệt đang đứng thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ ở hành lang.
Cô nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt.
Lý Thanh Đàm tắt điện thoại, hỏi: “Sao vậy ạ?”
Lý Minh Nguyệt không vòng vo mà cất giọng trầm nói: “Ba đến.”
Vẻ mặt Lý Thanh Đàm trở nên nghiêm túc hơn, sau đó nhìn về phía cánh cửa không được đóng chặt. Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, anh đã biết sẽ không tránh được việc này nên cũng không nói gì mà ra hiệu cho hộ lý đẩy mình vào trong.
Cửa vừa mở ra.
Người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa sổ quay đầu lại. Hai ba con đối mặt với nhau ở một khoảng cách không xa. Lý Thanh Đàm kéo khăn lông khoác trên vai xuống, cất giọng nói nhưng không rõ là nói với ai: “Tôi đi tắm trước.”
Hộ lý là người hiểu chuyện, trong lúc đẩy Lý Thanh Đàm vào phòng tắm có vô tình nhìn thấy sắc mặt của anh, chợt nảy sinh cảm giác khó hiểu.
Nhưng dù sao mình cũng chỉ là người đi làm thuê nên không thể nói gì được. Chờ anh tắm rửa xong lại đưa quần áo sạch đến, sau khi thu dọn xong mới nói: “Vậy tôi đi ra ngoài trước.”
“Ừm.” Lý Thanh Đàm ngồi trên ghế sofa. Bác sĩ đề nghị trong khoảng thời gian này anh nên cai thuốc và rượu, vì thế trong phòng không có hai thứ đồ này.
Nhưng lúc này trên bàn trà lại có một hộp thuốc lá và bật lửa. Trong gạt tàn bên cạnh còn có hai đầu lọc của điếu thuốc, mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh.
Cổ họng anh ngứa ngáy, không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
Cuối cùng Lý Chung Viễn cũng động đậy. Ông đi đến ghế sofa đơn bên cạnh rồi ngồi xuống. Sau đó cất giọng hỏi nhỏ, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả mà chỉ là ba đang quan tâm con trai mà thôi: “Hồi phục thế nào rồi?”
Giọng nói của Lý Thanh Đàm rất bình thản: “Rất tốt.”
Ai có thể ngờ được đây chính là giây phút bình yên duy nhất giữa hai ba con anh trong suốt những năm đã qua, không có cãi vả cũng không có gào thét.
Lý Chung Viễn chợt không biết nên nói gì. Ngồi im lặng được một lúc thì Lý Thanh Đàm đột nhiên nói: “Có chuyện này muốn làm phiền ông.”
Ông ngước mắt hỏi: “Cái gì?”
“Mấy ngày nữa hãy chuyển hộ khẩu của tôi về đi.”
Nét mặt Lý Chung Viễn hơi suy tư: “Chuyển về chỗ nào?”
“Lư Thành.” Lý Thanh Đàm nói: “Mạng sống này của tôi xem như là được nhặt về, còn có thể sống được bao lâu thì không nói trước được. Trong những năm qua, chúng ta cãi vả nhau rất nhiều lần, tình cảm cũng đã sớm phai nhạt. Chi bằng ông cứ xem như tôi đã chết. Nếu không có đứa con trai này thì có lẽ ông sẽ sống thoải mái hơn, không đến mức bị người ta chỉ chỏ vì sự tồn tại của tôi và mẹ.”
Lý Chung Viễn rơi vào sự trầm mặc lâu dài.
“Tôi cũng không muốn ở lại chỗ này, càng không muốn ở cái nơi gọi là nhà đó. Trong ngần ấy năm trôi qua, tôi chưa từng đòi hỏi gì ở ông, đây sẽ là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng. Nếu ông thật sự cảm thấy áy náy với tôi thì hãy giúp tôi chuyện này. Còn nếu ông cảm thấy mình không sai, mà là tôi cố chấp, không hiểu chuyện thì thôi cứ để vậy đi. Dù sao mạng sống của tôi cũng không trụ lại thêm được bao lâu nữa.”
“Con nhất định phải nói chuyện với ba như vậy sao?” Lý Chung Viễn giương mắt nhìn anh, giống như bản thân ông chưa từng hiểu rõ đứa con trai này vậy. Lại là một sự yên lặng trường kỳ, sau đó ông thở dài và nói: “Được rồi, ba sẽ nhanh chóng sắp xếp chuyện hộ khẩu của con, sau này cũng không cần liên lạc với nhau nữa.”
Lý Chung Viễn đứng dậy khỏi ghế sofa. Khi nhìn dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Lý Thanh Đàm, ông chợt nhớ đến một đêm khuya hơn mười năm về trước.
Sau khi biết Lữ Tân xảy ra chuyện thì ông vội vàng bay từ Bắc Kinh đến Lư Thành. Dọc theo đường về, bàn tay nhỏ bé của anh luôn nắm chặt ống tay áo của ông, hệt như người ba chính là tất cả chỗ dựa của mình.
Hóa ra cha con hai người cũng từng trải qua khoảnh khắc hiền hòa như vậy. Nhưng rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến họ rơi vào tình cảnh đường ai nấy đi như bây giờ.
Lý Chung Viễn không biết ư?
Không.
Ông biết rõ hơn bất kì ai.
Đối với ông mà nói, Lý Thanh Đàm như một tảng đá to trên con đường tương lai tươi sáng của ông. Muốn lấy ra ắt phải xuống xe, nhưng nếu không di chuyển nó đi thì tất nhiên xe sẽ bị va vào và có một vết xước.
Bất kể là chọn lựa thế nào thì từ đầu đến cuối, Lý Chung Viễn vẫn phải liên quan đến ba chữ Lý Thanh Đàm này. Ngày hôm nay, mặc dù tảng đá ấy đã bể nát ra, song đã nhiều năm trôi qua, nó vẫn đã nằm đó và tạo nên một cái hố sâu không cách nào lấp đầy trên con đường cuộc đời của Lý Chung Viễn.
Đó là điều không thể đảo ngược, giống như những tổn thương vô hình mà ông luôn ngộ nhận cho rằng đó là tình yêu của ba dành cho Lý Thanh Đàm trong những năm qua.
Không thể nào thay xoay xở, cũng không có bất kỳ cách nào có thể bù đắp lại.
…
Lý Chung Viễn đi rồi, căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh ban đầu. Lý Thanh Đàm ngồi trên ghế sofa, duy trì dáng vẻ hơi chống đối và phòng bị trước đó.
Chẳng biết từ lúc nào mà bầu trời ngoài cửa sổ lại đổ cơn mưa như trút nước. Dần dần bóng lưng thẳng tắp dần dần khom xuống, âm thanh kìm nén vang lên lại bị tiếng mưa rơi bao trùm lấy.
Lý Minh Nguyệt đứng ngoài cửa, xuyên qua khe cửa nhìn vào bóng dáng đang cúi người bụm mặt kia, cuối cùng cô vẫn không đẩy cửa đi vào.
Đối với Lý Thanh Đàm trước năm sáu tuổi, sự tồn tại của ba như một vị thần, ông toàn năng và vĩ đại không gì sánh bằng.
Là tất cả và là tín ngưỡng của anh.
Nhưng đến một ngày, tín ngưỡng ấy không còn. Thế giới của anh thay đổi hoàn toàn, đau khổ như một cơn lũ to kéo dài không dứt, nhấn chìm và chôn vùi anh, không chừa lại một kẽ hở nào.
Dứt bỏ và buông tay trở thành sự lựa chọn duy nhất của anh.
**
Hết chương 40
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!