Có lẽ là trong tiếng tiêu của Lưu Phất Lăng có lưu giữ tình
cảm, có lẽ là ý chí muốn sống của bản thân Vân Ca, bệnh tình của Vân Ca
dần dần dịu đi, sốt cũng dần hạ. Khoảnh khắc Vân Ca mở mắt, mơ hồ cảm
thấy có một người đang nằm gục ở bên cạnh nàng, trong hoảng hốt chỉ cảm
thấy vừa đau lòng vừa đau toàn thân, vô thức kêu lên một tiếng: "Mạnh
Giác, thiếp đau quá!", giống như khi hai người còn ở bên nhau, những gì
ủy khuất và mất mát cũng có thể phàn nàn với hắn.
Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức nhớ tới Mạnh Giác đã không còn là Mạnh Giác của nàng, trái tim như bị bóp chặt, đợi cho tới khi thấy rõ người
trước mắt, Vân Ca như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trong nháy mắt, toàn bộ
thế giới của nàng đều rối loạn.
Lưu Phất Lăng vờ như không nghe thấy những lời vừa rồi, dịu dàng nói: "Cố chịu thêm một chút nữa, ta đã lệnh cho đại phu kê thuốc giảm đau,
chờ công hiệu của thuốc có tác dụng, sẽ đỡ."
Vân Ca ngơ ngác nhìn hắn, Lưu Phất Lăng cũng nhìn nàng. Trong đôi mắt vẫn tối đen của hắn vẫn ẩn tàng rất nhiều thứ, chỉ cần nhẹ nhàng chạm
vào, nàng có thể hiểu thấu toàn bộ. Nhưng nàng không thể. Tầm mắt của
nàng dứt khoát rời đi, chậm rãi nhìn xuống dưới, nhìn về phía bên hông
của hắn.
Lưu Phất Lăng lấy từ trong tay Vu An một miếng ngọc bội, đưa tới trước mặt nàng: "Ta rất ít khi đeo nó."
Nàng kinh ngạc nhìn ngọc bội, trong mắt có căng thẳng, có sợ hãi, còn có tuyệt vọng. Lưu Phất Lăng vẫn lẳng lặng chờ đợi. Thật lâu sau, Vân
Ca lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn một góc phòng, thực khách khí nói: "Trọn
đời này, đa tạ đại ân cứu mạng của công tử."
Ngọc bội trong tay Lưu Phất Lăng rơi xuống đất, "Leng keng" một tiếng giòn vang. Trong mắt hắn chỉ còn sót lại một mảnh tĩnh mịch tối đen.
Thân thể của nàng khe khẽ run rẩy.
Ánh mặt trời vàng rực từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên hai người bên
giường. Từng nét gợi tình phác họa lên hình ảnh của một nam tử và một nữ tử. Trong phòng lại yên tĩnh tới mức ngay cả ánh mặt trời ấm áp cũng
thấy ngột ngạt. Ánh mắt của nàng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào góc
tường như trước, rất nhẹ nhàng nói: "Công tử nếu không có chuyện gì, có
thể để cho thiếp* nghỉ ngơi không?"
*Chỗ này Vân Ca xưng là nô gia,
không phải ta, từ nô gia có thể chuyển là em/thiếp or để nguyên thế, ở
đây là chỉ sự nhún mình, khách sáo của cô gái khi xưng hô, mình chuyển
thành thiếp, từ thiếp này không giống từ thiếp khi Vân Ca xưng với Mạnh
Giác phần trước đâu.
Hắn đứng lên, thập phần bình tĩnh nói: "Cô nương trọng thương mới vừa tỉnh lại, vẫn còn cần nghỉ ngơi nhiều cho tốt. Tại hạ sẽ không quấy
rầy. Mọi sự đã qua đều không nên để trong lòng, bồi dưỡng thân thể cho
tốt mới quan trọng nhất." Rồi chắp tay thi lễ, bước ra khỏi phòng.
Nàng chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, trong đầu mờ mịt. Tựa hồ nếu tiếp tục bước về phía trước một bước nhỏ, sẽ ngã xuống một vách núi đen vạn kiếp không leo lên được, nàng chỉ có thể liều mạng lùi lại, mỗi một lần đều tự nói với mình, Lăng ca ca của nàng là Lưu đại ca, đã thành
hôn cùng Hứa tỷ tỷ.
Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không sai được!
Tuyệt đối sẽ không thể sai!
.................................................
Vân Ca vẫn không thể cử động, vì để giảm đau, thái y đã thêm không ít thuốc an thần vào trong thuốc và kim châm cứu, mỗi ngày đầu óc đều mê
man hỗn loạn, tỉnh táo trong một thời gian ngắn, rồi lại ngủ hơn phân
nửa ngày.
Khi tỉnh dậy nàng cũng không muốn nói chuyện, chỉ suy nghĩ xuất thần. Vu An hỏi Vân Ca muốn thứ gì, muốn ăn gì, nàng cũng như là không nghe
thấy, một câu cũng không chịu nói, biểu cảm gì cũng không có. Nếu không
phải biết Vân Ca chắc chắn có thể nói, Vu An sẽ cho rằng nàng là người
câm. Vân Ca thầm muốn bọc kín bản thân mình lại, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nàng thầm muốn trốn trong một góc tường, tuyệt
không muốn đi về phía trước.
Vân Ca trầm mặc, Lưu Phất Lăng cũng trầm mặc.
Đều trong trầm mặc gầy đi, đều trong trầm mặc tiều tụy. Hai người gần trong gang tấc, nhưng lại dường như xa cách tận chân trời.
Lưu Phất Lăng có tới nhìn qua Vân Ca hai lần, nhưng Vân Ca mỗi lần
đều chỉ nhìn chằm chằm vào góc tường, một cái liếc mắt cũng không nhìn
hắn, nói chuyện thập phần khách khí lễ nghĩa, nhưng cái loại khách khí
lễ phép này chỉ làm cho người ta cảm thấy sự lãnh đạm cùng với xa cách
của nàng.
Mỗi một lần Lưu Phất Lăng đến, bệnh tình của Vân Ca lại trở lại. Có
một lần thậm chí lại phát sốt rất cao, làm cho Trương thái y hoàn toàn
mờ mịt, bệnh tình rõ ràng đã ổn định, tại sao lại đột nhiên chuyển biến
xấu?
Từ lần đó, Lưu Phất Lăng không tới xem Vân Ca thế nào nữa, hoàn toàn
biến mất ở trước mặt Vân Ca. Chỉ có thị nữ Mạt Trà mỗi ngày bầu bạn cùng Vân Ca, Vu An thỉnh thoảng lại đây kiểm tra một chút về ăn uống và sinh hoạt thường ngày của nàng.
Cái người làm khuấy đảo thế giới của nàng kia coi như chưa bao giờ
tồn tại. Vân Ca cũng bao nhiêu lần tự nói với mình, không có sai, hết
thảy đều không có sai!
Nàng cuối cùng ở trong mê man bắt đầu nhớ lại, từng mảnh nhỏ trong
mộng đã thập phần rõ ràng. Khi đêm khuya, sẽ loáng thoáng nghe được
tiếng tiêu, nhưng khi nghe lâu sẽ nhớ tới tiếng mưa mùa xuân, rơi không
tiếng động, nhưng lại hữu tình. Một mảnh nhỏ ẩn trong mộng của nàng,
dường như là vui mừng, có đại mạc nắng gắt, có tiếng ríu ra ríu rít kể
chuyện xưa, có tiếng cười hi hi ha ha.
Nhưng sau khi nàng tỉnh lại, sẽ cố gắng quên. Thời gian tỉnh táo, tất cả đều là thống khổ, đủ loại thống khổ, căn bản không thể suy nghĩ
tường tận, nàng chỉ có thể không nghĩ tới gì nữa, muốn quên đi tất cả.
Một hôm ngay sau giờ Ngọ, công hiệu của thuốc mới vừa hết, Vân Ca
đang lúc nửa tỉnh nửa mê, mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn thấy một bóng dáng
mờ mờ cô độc in trên tấm màn cửa sổ bằng bích sa*. Nàng lập tức nhắm hai mắt lại, tự nói với mình rằng cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết.
*Sa là một loại lụa mỏng, ở đây là tấm màn cửa bằng lụa mỏng màu ngọc bích.
Mặt trời giữa trưa, đúng là chiếu sáng mãnh liệt.
Hình bóng đơn độc kia vẫn chưa biến mất, nàng thì ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám. Nghe được tiếng nói nhỏ vụn của Vu An, bóng dáng
kia cúi đầu phân phó một câu gì đó, cuối cùng biến mất.
Trong lòng nàng vốn luôn bị kéo căng có chút chùng xuống, tiếp theo
đã có cảm giác muốn khóc. Nàng vừa tự nói với mình, không có lý nào lại
như vậy, tại sao có thể tùy tiện khóc như vậy? Đây chẳng qua là một
người xa lạ có lòng tốt cứu nàng, nhưng một bên gối đã ướt đẫm nước mắt.
Từ hôm đó về sau, mỗi một buổi trưa, thân thể Vân Ca nằm ở trên
giường, tuy rằng mới vừa uống thuốc xong, vốn nên rất buồn ngủ, nhưng
tinh thần lại luôn vô cùng tỉnh táo.
Mỗi một buổi trưa, hắn đều lấy thời gian nàng vừa uống thuốc xong để
tới nhìn nàng, cũng đều chỉ cách một tấm bích sa, lẳng lặng đứng ở trong sân, chưa bao giờ bước vào trong phòng.
Lặng yên không một tiếng động đến, lại lặng yên không một tiếng động rời đi. Có khi thời gian dài, có khi thời gian ngắn.
Trong phòng, ngoài phòng, thời gian này vừa đúng hai tháng.
Buổi tối một hôm.
Sau khi Mạt Trà hầu hạ Vân Ca dùng thuốc xong, Vân Ca chỉ chỉ chiếc
ghế tựa bằng mây trong phòng, lại chỉ chỉ giàn tử đằng trong sân. Mạt
Trà cho là nàng muốn đi ra ngoài ngồi, vội nói: "Tiểu thư, không thể
đâu! Thương thế của cô còn rất nặng, còn phải dưỡng thêm một thời gian
ngắn, mới khỏe lại được."
Vân Ca lắc lắc đầu, lại chỉ chỉ cái ghế mây. Mạt Trà rốt cục hiểu ý,
mặc dù không rõ Vân Ca muốn làm gì, vẫn theo lời mang chiếc ghế mây tới
phía dưới giàn tử đằng. Vân Ca nhìn ra ngoài qua song cửa sổ, lại nhắm
mắt ngủ.
Ngày hôm sau.
Khi Lưu Phất Lăng đến, thấy trong phòng vẫn im lặng như những ngày
trước. Hắn vẫn đứng dưới ánh mặt trời chói chang như cũ, đứng cách một
tấm màn cửa sổ bằng bích sa, lẳng lặng đứng bên nàng. Cho dù nàng không
muốn gặp hắn, cũng biết nàng cách song cửa sổ an ổn ngủ, biết nàng cách
hắn gần như thế, không phải là một khoảng cách xa xôi, hắn mới có thể an lòng.
Khi Vu An đến mời Lưu Phất Lăng trở về, nhìn thấy chiếc ghế mây dưới
giàn tử đằng, nhíu mày. Mạt Trà lập tức sợ hãi thấp giọng nói: "Không
phải nô tỳ lười nhác thu dọn, là do tiểu thư cố ý phân phó đặt ở chỗ
này."
Lưu Phất Lăng đã sắp rời khỏi sân, nghe được câu trả lời, bước chân
lập tức dừng lại, tầm mắt nhìn về phía bên trong cửa sổ, giống như đã
xuyên qua tấm màn cửa sổ bằng bích sa, thấy rõ ràng người ở bên trong.
Vu An kinh hỉ hỏi: "Tiểu thư nói chuyện?"
Mạt Trà lắc đầu.
Vu An không biết hoàng thượng và Vân Ca rốt cuộc tại sao lại thế này, không dám hỏi nhiều hơn, nhưng nếu là Vân Ca phân phó, hắn đương nhiên
không dám lệnh Mạt Trà thu dọn ghế mây, vì thế chỉ khoát tay cho Mạt Trà đi xuống.
Vu An quay sang phía Lưu Phất Lăng thấp giọng nói: "Hoàng thượng,
Thất Hỉ đến bẩm tấu, Hoắc Quang đại nhân đã chờ ở đại điện được một lúc
rồi."
Lưu Phất Lăng không hề để ý tới lời Vu An vừa nói, ngược lại xoay
người đi tới chỗ ghế mây. Một lời cũng không nói chỉ ngồi xuống ghế mây.
Vu An vừa sốt ruột, lại vừa khó hiểu, đang định hỏi có nên gọi người
tới truyền lời cho Hoắc Quang quay về hay không. Lưu Phất Lăng lại chỉ
ngồi trong chớp mắt, đã đứng dậy, vội vàng rời đi. Vu An càng nhìn càng
thấy hồ đồ, chỉ có thể lau trán, hận cha mẹ sinh mình ra thiếu mất hai
cái đầu.
...............................
Vết thương của Vân Ca phục hồi rất chậm, một nửa là bởi vì thương thế rất nặng, một nửa cũng do tâm bệnh. Chờ khi miễn cưỡng có thể ngồi dậy
được, đã là cuối mùa thu. Nằm ở trên giường hai tháng, Vân Ca sớm đã nằm nhiều tới ngứa ngáy xương cốt, thật vất vả đợi cho đến khi đại phu nói
có thể rời giường, lập tức muốn phải ra khỏi phòng đi lại một chút.
Mạt Trà muốn nâng Vân Ca dậy, nàng đẩy Mạt Trà ra, tự mình bám lấy bờ tường chậm rãi đi. Nàng vẫn không biết mình ở nơi nào, cũng không biết
mình tại sao lại ở chỗ này, nhưng việc này đối với thế giới của nàng đột nhiên điên đảo không đáng kể chút nào. Vân Ca dọc theo bờ tường chậm
rãi đi ra sân. Một đoạn đường không xa, nhưng đầu đã đầy mồ hôi. Lâu lắm không bước ra đường, nàng thật sự chán ghét bản thân mình yếu ớt như
vậy. Nàng còn muốn theo bậc thang đi lên trên một đoạn, nhưng đã hết
sức, sau đó chân đã nhũn ra té ngã, người phía sau vội đỡ nàng.
Vân Ca tưởng là Mạt Trà, vừa quay đầu lại, thấy là Lưu Phất Lăng,
thân thể lập tức cứng ngắc. Nàng vội vàng muốn tránh thoát hắn. Bởi vì
lưỡi kiếm làm thương tổn tới phổi, lúc này quýnh lên, chẳng những không
dùng sức được, ngược lại bắt đầu ho kịch liệt. Lưu Phất Lăng một tay đỡ
lấy nàng, một tay nhẹ nhẹ vỗ vào lưng nàng.
Nàng muốn bảo hắn đi, lời nói lên tới miệng, nhìn thấy con ngươi
trong đôi mắt sâu thẳm kia, khóe môi hơi nhếch lên, nàng chỉ cảm thấy
trong lòng đau nhức, căn bản không nói được thành lời.
Nàng đẩy tay hắn ra, nhân tiện ngồi xuống một bậc thang. Đầu nàng vùi giữa đầu gối, không muốn nhìn tiếp nữa, cũng không muốn cảm nhận nữa.
Lưu Phất Lăng yên lặng ngồi, ngắm nhìn rừng cây phía dưới vàng rực
xán lạn, giống như tự nhủ nói: "Nàng nhìn thấy lá cây phía trước không?
Làm cho người ta nhớ tới màu sắc nơi đại mạc. Ta hàng năm đều ở chỗ này
một thời gian ngắn, khi rảnh rỗi, chỗ thích dừng lại nhất chính là nơi
này. Ban ngày có thể thưởng thức cảnh thu, buổi tối có thể ngắm bầu trời đêm. Nhiều năm như vậy, những chuyện khác cũng không có gì thay đổi,
đối với những vì sao cũng có nghiên cứu, Thương Long phía Đông: Giác Mộc Giảo, Cang Kim Long, Đê Thổ Lạc, Phòng Nhật Thố."(1)
Một giọt nước mắt của Vân Ca rơi xuống trên váy.
Thương Long phía Đông, Huyền Vũ phía Bắc, Bạch Hổ phía Tây, Chu Tước
phía Nam, còn có Giác, Kháng, Thị, Tâm, Vĩ, Ki, Đẩu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất, Bích, Khuê, Lâu, Vị, Mão, Tất, Chủy, Sâm. . .(2)
Tất cả nàng cũng đều nghiên cứu qua, lục lọi trong sách vở, rồi tìm
kiếm trên bầu trời sao, ngày ngày đều nhìn ngắm, nhất định là so với
những thầy tướng số quen thuộc hiện tượng thiên văn kia còn biết được
nhiều hơn.
Nàng biết hắn sẽ biết, cũng sẽ hiểu được.
Nàng biết "Quân tâm tự ngã tâm", nhưng không làm được "Định không phụ quân ý*".
Nàng hiện tại còn mặt mũi nào để gặp hắn?
*Đây là hai câu cuối trong bài thơ "Bốc toán tử"(3) của Lý Chi Nghi, dịch thơ là:
Chỉ mong lòng chàng như ý thiếp
Nhất định không phụ nỗi niềm nhớ mong
Bản dịch của Điệp Luyến Hoa.
Lưu Phất Lăng đưa tay lên mặt nàng, giúp nàng lau đi nước mắt: "Vân
Ca, ta và nàng từ nay về sau thực sẽ như thế này sao? Nàng thật muốn ta
về sau đều gọi nàng là 'tiểu thư', 'cô nương' sao?"
Vân Ca chỉ không lên tiếng mà rơi lệ, trong mắt tràn ngập thống khổ
và mờ mịt. Lưu Phất Lăng không muốn dồn ép nàng thêm nữa: "Ta đưa nàng
trở về."
Tuy rằng có uống thuốc giúp an thần ngủ ngon, nhưng Vân Ca vẫn không
ngủ được, cũng mơ hồ nghe được tiếng tiêu, khúc được thổi cũng thập phần quen thuộc. Hóa ra hết thảy cũng không phải mộng!
Vân Ca trằn trọc xoay người một hồi lâu, rốt cuộc cũng khoác áo ngồi
dậy. Vu An nhìn thấy một người trốn trốn tránh tránh ẩn thân trong bóng
tối, chợt giận dữ. Trong Ôn Tuyền Cung lại có người dám rình mò hoàng
thượng?
Đợi cho tới gần, mới phát hiện là Vân Ca, Vu An lắc đầu thở dài, xoay người muốn đi, rồi lại quay lại: "Vân tiểu thư, nô tài có mấy câu muốn
nói."
Vân Ca cả kinh, xoay người phát hiện là tùy tùng bên người Lưu Phất
Lăng, nàng không nói gì, chỉ yên lặng đứng. Vu An do dự một lát, vẫn
quyết định là dù bất cứ giá nào, bắt đầu đem cuộc sống hằng ngày trong
mấy năm nay của Lưu Phất Lăng giống như là đang đọc một bài báo cáo cho
Vân Ca nghe:
Thiếu gia vẫn chờ người cầm sợi dây đó tới.
Thiếu gia thích ngắm sao.
Thiếu gia rất thích màu lục.
Đêm khuya, khi thiếu gia ngủ không được, sẽ thổi tiêu, nhưng chỉ lặp đi lặp lại một khúc nhạc...
Nói liền một mạch tới hơn nửa canh giờ, chờ hắn nói xong, Vân Ca sớm
đã lệ rơi đầy mặt. Vu An hắng giọng một cái: "Vân tiểu thư, cô cả ngày
không nói lời một lời là đang muốn tính toán thế nào? Bất luận trong
lòng cô nghĩ như thế nào, cô dù sao cũng nên có một lời rõ ràng cho
thiếu gia. Lời nô tài đã nói xong, nô tài cáo lui."
Lưu Phất Lăng dựa lan can, yên lặng nhìn bầu trời đầy sao. Nghe được
động tĩnh phía sau, tưởng là Vu An, lại nửa ngày không nghe thấy cất lời thỉnh an, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Vân Ca đang đứng trên hành lang.
Lưu Phất Lăng vội đi tới vài bước, cởi áo choàng trên người xuống,
choàng lên người nàng: "Tại sao còn chưa ngủ? Nơi này gió lớn, ta đưa
nàng về phòng."
Nàng túm ống tay áo của hắn, ý bảo hắn dừng lại.
Vân Ca dựa vào lan can ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn xa xa, thản nhiên kể lại những gì nàng đã trải qua ở Trường An:
"Sợi dây đó bị mẫu thân lấy đi, ta tới Trường An đã hơn một năm.
Trước khi tới Trường An, ta vẫn luôn sầu muộn nếu không có tín vật, nên
làm như thế nào để tìm Lăng ca ca, nhưng không nghĩ đến ngày đầu tiên
lại gặp được Lăng ca ca. . . ."
Lưu Phất Lăng nghe được có người diện mạo tương tự như hắn, còn có
một khối ngọc bội giống hệt với ngọc bội của hắn, trong lòng đột nhiên
chấn động, nhưng làm cho hắn càng đau xót chính là thiên ý trêu ngươi.
Vân Ca thản nhiên kể chuyện nàng gặp được một người, vẻ mặt lãnh đạm, giống như kể một câu chuyện xưa cho người khác. Nàng không muốn nhắc
tới tên người kia, chỉ đơn giản dùng một từ "hắn", từ lúc gặp nhau đến
lúc biệt ly, chỉ nói dăm ba câu là đã kể xong. Nhưng tay nàng nắm lấy
lan can, nắm quá chặt, sắc mặt cũng trắng bệch.
". . . Hắn là nước chảy vô tình, ta cũng không làm hoa rơi cố ý vô
ích. Nếu ta đã bội ước, ngươi cũng không cần phải tuân thủ lời hứa nữa,
thương thế của ta đã gần khỏi rồi, cũng đến lúc ta nên cáo từ."
Lưu Phất Lăng nắm đầu vai Vân Ca xoay lại, để nàng nhìn hắn: "Nàng
không bội ước, đây chỉ là. . . Chỉ là âm soa dương thác (nhầm lẫn nảy
sinh trong hoàn cảnh ngẫu nhiên, bất ngờ). Vân Ca, nếu nàng hiện tại
hạnh phúc, ta sẽ trả lại giày thêu trân châu đó cho nàng, hẹn ước năm đó xóa bỏ. Nhưng mà nàng đã quyết định cắt đứt những chuyện trong quá khứ, ta lại không muốn trả lại giày thêu cho nàng. Ta hiện tại không cần
nàng đồng ý chuyện gì cả, nhưng hi vọng nàng cho chúng ta một ít thời
gian, ta chỉ cần một năm. Nếu một năm sau, nàng còn muốn đi, ta sẽ đem
giày thêu trả lại cho nàng."
Vân Ca khó khăn tiếp tục duy trì sự lãnh đạm của bản thân, trong mắt
nước mắt tuôn rơi không dứt, nàng đột nhiên nghiêng đầu. Nàng thà rằng
hắn mắng nàng, thà rằng hắn chất vấn nàng đã có hẹn ước rồi, tại sao lại có thể bội ước? Thà rằng hắn giận dữ, tức giận khi nàng đã phụ lòng.
Nhưng hắn chỉ nhìn nàng như vậy, khuôn mặt bình tĩnh, ngữ khí nhẹ
nhàng, tựa hồ không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng bóng tối bên trong ánh mắt thâm trầm kia chính là cay đắng.
Lưu Phất Lăng dùng ống tay áo lau nước mắt cho Vân Ca: "Không nên nghênh gió rơi lệ, rất tổn hại cho sức khỏe."
Hắn mỉm cười, ngữ khí hết sức nhẹ nhàng: "Vân Ca, ít nhất cũng nên kể hết những chuyện xưa chưa nói xong, giờ đã chín năm rồi, những con sói
nhỏ khác, nhi tử tôn tử đều đã có tới cả đàn, nhưng con sói nhỏ của
chúng ta kia lại còn đang bị nàng đánh đòn, đánh tới chín năm, tức giận
gì thì cũng nên tiêu tan, chính là sói nhỏ đáng thương..."
Vân Ca thổi phù một tiếng, nín khóc mỉm cười, nụ cười còn chưa mở rộng, nước mắt đã rơi xuống.
Chú thích:
(1) và (2): Những ngôi sao mà Vân Ca và Phất Lăng nhắc tới thuộc 28
sao trong nhóm Nhị thập bát tú, được chia thành Thương Long phía Đông,
Huyền Vũ phía Bắc, Bạch Hổ phía Tây, Chu Tước phía Nam. Thời cổ đại dùng Thương Long chứ không phải Thanh Long như bây giờ, mình tra từ cũng
chính xác tác giả dùng là Thương Long, nên không đổi thành Thanh Long.
Những ngôi sao mà Vân Ca liệt kê gồm các ngôi sao trong ba chòm sau:
Chòm Thanh Long bao gồm bảy ngôi sao: Giác Mộc Giảo (sao Giác), Cang
Kim Long (sao Cang), Đê Thổ Lạc (sao Đê), Phòng Nhật Thố (sao Phòng),
Tâm Nguyệt Hồ (sao Tâm), Vĩ Hỏa Hổ (sao Vĩ), Cơ Thủy Báo (sao Cơ)
Chòm Bạch Hổ (cọp trắng)gồm: Khuê (sói), Lâu (chó), Vị (trĩ), Mão (gà), Tất (quạ), Chủy (khỉ) và Sâm (vượn)
Chòm Huyền Vũ (rùa và rắn đen) gồm: Đẩu (cua), Ngưu (trâu), Nữ (dơi), Hư (chuột), Nguy (én), Thất (heo) và Bích (nhím), và chưa nhắc tới ngôi sao nào trong chòm Chu Tước hết nên mình không chú thích.
(3) Bài thơ Bốc toán tử của Lý Chi Nghi:
Phiên âm Hán Việt:
BỐC TOÁN TỬ
Ngã trú Trường Giang đầu,
Quân trú Trường Giang vĩ.
Nhật nhật tư quân bất kiến quân,
Cộng ẩm Trường Giang thuỷ.
Thử thuỷ kỷ thời hưu ?
Thử hận hà thời dĩ ?
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm,
Định bất phụ tương tư ý.
Dịch thơ(người dịch Điệp luyến hoa)
Thiếp ở đầu Trường Giang,
Chàng ở cuối Trường Giang.
Ngày ngày nhớ nhung không gặp mặt,
Cùng uống nước Trường Giang.
Nước bao giờ ngừng chảy?
Hận khi nào mới thôi?
Chỉ mong lòng chàng như ý thiếp,
Nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau.
Vân Ca không hề cự tuyệt gặp Lưu Phất Lăng, chỉ là hai người
vẫn không nói chuyện nhiều lắm như trước. Lưu Phất Lăng vốn ít nói, Vân
Ca cũng bởi vì trong lòng lẫn thân thể đều bị tổn thương, rất lâu cũng
không muốn nói. Thường thường hai người ở chung một phòng, lại nửa ngày
cũng không nói một câu. Có đôi khi trong thời gian dài, Vu An và Mạt Trà canh giữ ở bên ngoài thậm chí còn hoài nghi, trong phòng thực sự có hai người sao?
Mặc dù thời gian im lặng rất nhiều, nhưng hai người đều có phương
thức ở chung của chính mình. Lưu Phất Lăng giúp Vân Ca tìm đàn, lại tìm
một cuốn Kỳ văn dị chí lớn, hai người đánh một khúc đàn, xem một hồi
truyện trong Kỳ văn. Xem tới chỗ ngược đời tức cười, nàng khẽ cong môi
cười, hắn sẽ nhìn nàng, trong mắt cũng chứa ý cười.
Lưu Phất Lăng đối với Vân Ca giống như đối với bằng hữu, vừa không
nhắc tới quá khứ, cũng không nhắc tới tương lai, cũng chưa từng cố ý
thân cận, cũng không cố ý giữ một khoảng cách.
Thái độ lạnh nhạt của hắn ảnh hưởng tới nàng, khi nàng đối diện với
hắn, căng thẳng áy náy dần dần giảm đi, bản tính trong sáng thảnh thơi
dần hiển lộ.
Hai người vốn so với người bình thường ăn ý hơn vài phần, thường
thường không cần nói một lời, đối phương đã có khả năng biết được tâm ý
của mình, lúc này ở chung lâu ngày, lại chậm rãi sinh rất nhiều tùy ý.
Lưu Phất Lăng sai người mang tới hết những sách có thể tìm được ở
trong cung về ẩm thực, để cho Vân Ca lúc nhàn rỗi thì xem. Có không ít
bản ghi những cách thức vô cùng đặc biệt, còn có một ít nói về những
nguyên liệu nấu ăn tương sinh tương khắc, nhưng phần nhiều chỉ nói có
đôi câu vài lời, chưa hệ thống, khi Vân Ca xem tới tâm trạng rất kích
động, thường thường giẫm chân thở dài.
Lưu Phất Lăng khuyến khích nàng nhấc bút viết sách dạy nấu ăn. Từ xưa "Quân tử viễn bao trù" (Quân tử tránh xa nhà bếp, câu của Mạnh Tử thì
phải), văn nhân mặc khách sẽ không nguyện ý cầm bút ghi lại những chuyện trong nhà bếp, mà đầu bếp lại cũng không viết được văn chương, hiếm
thấy như Vân Ca là cả hai đều biết, không bằng viết một quyển sách dạy
nấu ăn, ghi chép lại ẩm thực nấu nướng đương đại, để cho hậu thế lưu lại một phần tư liệu, tránh khỏi người đời sau cũng vừa xem vừa thở
dài.(giống Vân Ca)
Vân Ca hào khí tràn đầy trong lồng ngực, quyết định từ giờ trở đi sẽ
chỉnh lý các bản ghi chép, để chuẩn bị cho sau này viết sách dạy nấu ăn
truyền lại đời sau. Nhưng Lưu Phất Lăng không cho nàng động bút, chỉ bảo nàng đánh dấu lại.
Sau khi hắn xử lý xong công sự, sẽ mang những thực đơn nàng đã đánh
dấu, cẩn thận mà sao chép lại giúp nàng. Có một số sách nghiên cứu về
nguyên liệu nấu ăn từ thời viễn cổ, văn vẻ sử dụng rất nhiều truyền
thuyết, hành văn lại tối nghĩa khó hiểu, hắn sẽ giúp nàng chú thích từng chỗ, viết lại từng chỗ một cho rõ ràng, tiện cho nàng sau này tìm hiểu
ngọn ngành.
Lưu Phất Lăng là một người viết chữ rất đẹp, từng chữ, từng chữ viết
xuống, đều có thể để lại cho con cháu đời sau mô phỏng theo.
Viết xong một đoạn chữ tiểu triện, giống như du long trên cửu thiên,
Vân Ca xem nhịn không được gõ nhịp tán thưởng: "Truyền thuyết Lý Tư là
cao thủ viết chữ tiểu triện* khiến cho sau khi Tuân Tử nhìn thấy, ba
tháng không biết vị thịt(1), lúc đó quyết định đặc biệt thu nhận ông ấy
làm đệ tử. Tuân Tử nếu còn tại thế, khẳng định cũng không thể không thu
nhận ngươi làm đệ tử, nhưng nếu ông ấy biết ngươi dùng chữ viết đẹp như
vậy giúp ta viết sách ẩm thực, nhất định sẽ phải mắng ta là đồ phụ nữ vô tri."
*Chữ tiểu triện: Tiểu triện hay Tần triện là văn tự được nhà Tần
thống nhất sử dụng sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc (221
trc.CN), là bước phát triển từ chữ đại triện, được dùng đến khoảng đời
Tây Hán. Chữ tiểu triện được xây dựng dựa trên cơ sở chữ triện của nước
Tần, tiến hành giản hóa, loại bỏ những chữ dị thể của sáu nước. Do chữ
triện cách viết phức tạp, hình chữ kì lạ, có thể tùy ý thêm nét cong,
nên người ta thường dùng để khắc ấn triện, đề phòng giả mạo (vì thế mà
được gọi là chữ triện).
Tri thức uyên bác của Lưu Phất Lăng cũng làm cho Vân Ca kinh ngạc
thán phục. Đầu của hắn dường như đều chứa đựng tất cả thư tịch ở bên
trong, điển cố nào đó, bất kể có lạ như thế nào, hắn cũng không phải lật tới sách, chỉ nhìn liếc qua một cái là có thể nghĩ ra là xuất xứ từ chỗ nào, thậm chí biết rõ từng đoạn từng chương.
Thân thể Vân Ca dần dần khỏe lên, mệt mỏi uể oải trên người cũng giảm dần, nàng cũng hết sức yên tĩnh suy nghĩ, thường thường không cố ý làm
khó dễ Lưu Phất Lăng.
Khi Lưu Phất Lăng không có ở đó, nàng sẽ lật đông tìm tây, tìm một ít câu chữ kỳ lạ cổ quái đến đố Lưu Phất Lăng, từ Chư Tử Bách Gia(2) đến
thi phú, từ điển cố đến câu đố.
Lúc đầu, Lưu Phất Lăng nhấc bút là nói ra ngay đáp án, càng về sau,
cần một hồi suy tư, thời gian thường là ngắn, nhưng đều có thể nói ra
đáp án. Chỉ cần Lưu Phất Lăng trả lời, Vân Ca đều thua, phải theo yêu
cầu của hắn đàn một khúc nhạc đã chỉ định.
Mỗi ngày trôi qua, tài đánh đàn phải gọi là cực kỳ hỏng bét của Vân
Ca đột nhiên tăng mạnh, Vân Ca cũng từ trong âm nhạc nhìn thấy một thế
giới đã bị nàng xao lãng.
Nếu Vân Ca thắng, Lưu Phất Lăng sẽ làm theo một chuyện mà nàng chỉ
định, chỉ là Vân Ca đến bây giờ vẫn không có cơ hội sử dụng quyền lợi
của nàng. Vân Ca mỗi ngày tuy thua nhưng đều không hề cáu kỉnh, lại hết
sức vắt óc suy nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ. Sách đó đều là do hắn sai người
đưa đến cho nàng, nếu là sách của hắn, vậy hắn đương nhiên đều xem qua,
như thế đấu với nhau, nàng đương nhiên không thắng được, nếu muốn thắng
hắn, chỉ có thể không lấy từ những quyển sách đó ra.
Không lấy từ những quyển sách đó? Nói thì dễ dàng, Vân Ca nghĩ tới sách chất đống xếp đầy mấy phòng, sắc mặt như đất.
Sau khi Lưu Phất Lăng vào phòng, nhìn thấy Vân Ca đang nằm nghiêng
trên giường giở sách, nghe tiếng hắn vào phòng, mắt đến liếc cũng không
thèm liếc qua, dáng vẻ thực hết sức chuyên chú.
Nha đầu Mạt Trà đến chân mày cũng khó nén hưng phấn, đứng ở bên cạnh cánh cửa, bộ dáng chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Vu An vừa định giúp Lưu Phất Lăng rửa tay, Lưu Phất Lăng khoát tay
áo, để cho hắn lui xuống, lập tức đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy đề bài
của Vân Ca.
"Trên trời có, trên mặt đất không có,
Trong miệng có, trong mắt không có.
Trong văn có, trong võ không có,
Trên núi có, trên đồng bằng không có,
Nói tới tên người*."
*Câu cuối cùng này là mình chuyển cho thoát ý, còn câu đố của Vân Ca
mình không hiểu lắm, có vẻ phải biết tiếng Trung mới hiểu nên mình không giải thích được, tóm lại đáp án câu đố này của Vân Ca là tên Vân Ca và
Phất Lăng.
Câu chữ rõ ràng dễ hiểu, cũng không dễ đáp. Lưu Phất Lăng ngưng thần
suy tư, trước tìm điển cố, sau là đoán chữ, rồi đến biến hóa, nhưng vẫn
không tìm được thứ gì hợp với ý tứ câu này.
Lưu Phất Lăng nghĩ không bằng bỏ cuộc một lần, để cho Vân Ca thắng
một lần. Vân Ca trời sinh tính hiếu động, trò chơi này sợ nàng buồn bực, cho nên mới không cho nàng thắng, để cho nàng tiếp tục tìm thứ làm khó
dễ cho nàng vui.
Nhưng khoảnh khắc buông tấm lụa xuống, bừng tỉnh đại ngộ, ý nghĩ của
hắn đã đi sâu vào một chỗ cố định, ai quy định "Nói tới tên người" chính là một cổ nhân hoặc là danh nhân? Nhất định phải là một cái tên trong
sách?
Nhưng với câu đố này, bao gồm tên hai người, Vân Ca lại cố ý không
nói rõ ràng. Tuy rằng câu đố này của Vân Ca xem ra có chút vô lại, nhưng mà đối với hai người bọn họ mà nói, cũng miễn cưỡng nhắc tới quá khứ.
Ngón tay theo chữ nàng đã viết miết nhẹ, trong mắt có ý cười.
Đưa mắt lên đã bắt gặp nàng khóe môi khẽ nhếch hiện ý cười gian xảo, trong lòng hắn rung động, buông tấm lụa trắng xuống.
"Ta đoán không ra."
Vân Ca lập tức vứt sách xuống, vỗ tay cười to: "Mạt Trà."
Mạt Trà vội mang một lò than, ấm pha trà tiến vào, hiển nhiên là chủ
tớ hai người sớm đã thương lượng kỹ. Vân Ca cười mím chi nói với Lưu
Phất Lăng: "Ta khát nước, phiền Lăng công tử pha trà cho ta."
Vu An đứng ở ngoài mành cũng mang theo ý cười, hoàng thượng từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, sở học uyên bác, danh thần đồng cũng không sai
chút nào, ngâm thơ làm phú, thổi khúc đánh đàn, hoàng thượng đều là hạ
bút thành văn, nhưng mà pha trà thì...
Chỉ mới nhìn thấy lĩnh hội mà thôi!
Lưu Phất Lăng thực bình tĩnh ngồi xổm xuống, thực bình tĩnh nhìn chằm chằm lò than, thực bình tĩnh nghiên cứu. Vân Ca đợi một lúc lâu sau,
thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm vào bếp lò, thập phần buồn bực: "Bếp lò đó
làm sao vậy? Không tốt sao?"
Bạn đang đọc bộ truyện Vân Trung Ca tại truyen35.shop
Lưu Phất Lăng bình tĩnh nói: "Ta đang suy nghĩ cái đồ vật này làm như thế nào mới có thể có lửa. Nếu nàng khát nước, vẫn nên uống trước một
ít nước, ta đại khái cần một chút thời gian mới có thể biết rõ ràng."
Vẻ mặt của hắn quá mức thản nhiên bình tĩnh, làm cho Vân Ca muốn cười ngược lại cười không nổi, Vân Ca có chút ngớ ra nói: "Ta dạy cho ngươi, nhưng mà chỉ phụ trách nói miệng chỉ vẽ. Ngươi phải tự tay nấu cho ta
uống, bằng không ta thắng cũng uổng công. Lần sau muốn thắng ngươi còn
không biết khi nào ấy chứ!"
Lưu Phất Lăng mỉm cười: "Khẳng định sẽ làm cho nàng uống thích miệng."
Một người nói, một người làm, Vu An và Mạt Trà ở ngoài mành buồn cười muốn đứt từng đoạn ruột. Dù sao có mấy người có thể nhìn thấy đường
đường Thiên tử, xắn tay áo, luống cuống tay chân nhóm lửa, múc nước, pha trà?
Thật vất vả, trà cũng nấu xong, Lưu Phất Lăng bưng một chén cho Vân
Ca, Vân Ca uống một ngụm, ngừng trong nháy mắt, mới miễn cưỡng nuốt
xuống, mỉm cười hỏi: "Ngươi thả bao nhiêu trà?"
"Nàng nói nếu như nước sôi nổi lên những bọt nước nhỏ như mắt cua thì thả trà, ta thấy trong bình trà không nhiều lắm, nên thả hết vào. Thả
sai rồi sao?"
Thân thể của Vu An và Mạt Trà đều run lên, bỏ hết một bình vào? Hoàng thượng cho là ngài đang nấu cháo sao? Vu An có chút đau lòng, thầm than đây chính là trà cống Vũ Di Sơn, một năm tổng cộng mới chỉ có bốn lạng
ba tiền (một lạng bằng mười tiền), bình trà này thật sự là rất quý giá!
Quý giá thì cực quý giá, nhưng cái hương vị kia...
Vu An lúc này đột nhiên mỉm cười, đối với Vân Ca có vài phần cảm xúc
khác, cũng bắt đầu chân chính có cảm tình đối với Vân Ca. Lúc đầu ngồi
còn xa, không chú ý, Vân Ca lúc này mới nhìn thấy trên tay Lưu Phất Lăng có vết bị bỏng, bên mặt có bôi mấy vệt đen, ý cười của Vân Ca chậm rãi
đều hóa thành chua xót, vài hớp là đã uống hết trà trong chén: "Không
tồi, không tồi."
Vân Ca thấy Lưu Phất Lăng muốn rót cho mình, vội vàng đoạt lấy ấm
trà, thuận tay cầm ba cái chén, lập tức rót ra ba chén, tự mình cầm
trước một chén: "Vu An, Mạt Trà, khó có dịp được thiếu gia nhà ngươi pha trà, các ngươi cũng nếm thử một chút."
Vu An và Mạt Trà đưa mắt nhìn nhau, Vân Ca lông mày khẽ nhướng, cười
tủm tỉm trừng mắt nhìn bọn họ: "Các ngươi cười lâu như vậy, cũng nên
khát nước."
Vu An lập tức bước nhanh tiến vào, nhanh chóng nhận lấy, nâng cổ tay
lên, ừng ực một hơi uống hết. Mạt Trà nắm chén trà, uống một ngụm, miệng đã đắng tới mức ngay cả lưỡi cũng cứng đơ, mặt lại cười tươi như hoa:
"Cám ơn tiểu thư ban thưởng trà, nô tỳ đi ra bên ngoài chậm rãi uống."
Phản ứng của Vân Ca dĩ nhiên nhanh nhẹn, nhưng Lưu Phất Lăng từ nhỏ
đến lớn, cả ngày ở chung với một đám người, người nào mà không có tâm cơ thâm trầm? Trong lòng đã hiểu nhưng sắc mặt không chút biến đổi, chỉ
dùng ánh mắt thẳm sâu nhìn Vân Ca.
Xem sắc mặt Vân Ca đúng là đang sung sướng phẩm trà.
Hắn muốn đoạt lấy cái chén của Vân Ca, Vân Ca không chịu thả ra, hắn
dứt khoát nắm chặt tay Vân Ca, uống hết nửa chén còn lại. Vân Ca ngây
ngốc nhìn hắn, thấy hắn ảm đạm cười, bèn rút ra một chiếc khăn lụa đưa
cho hắn, gượng cười nói: "Trên mặt ngươi có vệt than."
Sau khi Lưu Phất Lăng dùng khăn lau vài cái, còn sót vài chỗ chưa lau tới, Vân Ca nhìn sốt ruột, tự mình cầm khăn lau cho hắn, khi rút tay
về, Lưu Phất Lăng lại nhẹ nhàng nắm tay Vân Ca, thân thể Vân Ca cứng
ngắc, cúi đầu, tay chậm rãi rút ra: "Ta có chút mệt mỏi."
Lưu Phất Lăng vẻ mặt buồn bã, đứng dậy nói: "Vậy nàng nghỉ ngơi trước một lúc, bữa tối có thể dùng muộn một chút."
Vân Ca cúi đầu không nói gì, nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, nàng đột nhiên đứng lên, gọi một tiếng: "Mạt Trà", Mạt Trà vội tiến
vào, nghe phân phó.
"Em đi nói với Vu An một tiếng, nói tay Lăng ca ca bị bỏng."
Mạt Trà nhẹ cúi đầu, nhanh như chớp ra khỏi cửa.
Chú thích:
(1): Câu "ba tháng không biết vị thịt" vốn xuất phát từ Luận ngữ của
Khổng Tử, câu đầy đủ là: Tử tại Tề văn Thiều, tam nguyệt bất tri nhục
vị, viết: Bất đồ vi nhạc chi chí ư tư dã; nghĩa là: Khổng Tử ở nước Tề
nghe nhạc Thiều, ba tháng không biết mùi thịt, bảo: Không ngờ nhạc tác
động tới ta được như vậy.
Câu này ý chỉ một sự việc tác động rất lớn tới ta, có điển cố cụ thể
về việc Khổng Tử nghe được khúc nhạc Thiều tại nhà đại phu Trương Hoằng, nhưng mình chỉ tìm được bản tiếng Trung thôi, không có thời gian dịch
ra.
(2): Bách Gia Chư Tử là thời kì chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn
hóa và trí thức ở Trung Quốc kéo dài từ 770 đến 222 TCN. Trùng khớp với
giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, và nó cũng được gọi là thời đại hoàng
kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà đua tranh ("bách gia
tranh minh") này chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng
khác nhau. Nhiều đề tài cổ điển Trung Quốc có nguồn gốc từ thời kỳ này
đã có ảnh hưởng sâu rộng trong cách sống và ý thức xã hội của người
Trung Quốc đến tận ngày nay. Ở đây ý chỉ thư tịch được viết trong thời
gian này.
Phần này thì không thuộc chú thích, chỉ là mình muốn giải thích thêm một chút:
Ngôi xưng trong tiếng Trung chỉ có 2, dịch ra về cơ bản là ta – ngươi. Nhưng ngôi xưng trong tiếng Việt của chúng ta thì vô cùng phong phú. Mình
hiện tại cũng vô cùng vô cùng phát điên khi vớ phải những bản dịch/edit
của mấy truyện gần đây, nhân vật bất kể là nói với cha mẹ, anh chị em,
họ hàng, trưởng bối hay với người yêu, đều xưng ta – ngươi hết, thử nghe câu "ta yêu ngươi " xem có phát ói không.
Tuy nhiên lúc này Vân Ca đang rất đau lòng, lại không muốn chấp nhận
sự thật là mình nhận sai người, lại thấy mình có lỗi vì bội ước nên sẽ
tỏ ra xa cách với Phất Lăng, do đó mình đành phải dùng ngôi xưng ta –
ngươi khi Vân Ca nói chuyện với Phất Lăng, nên chắc mọi người đọc sẽ
thấy khó chịu đó. Mình sẽ xem xét rồi thay đổi sớm thôi, nhưng cũng đau
đầu lắm, không biết đổi thế nào cho phù hợp, bao giờ mới tới lúc xưng
thiếp – chàng đây.
Thân thể Vân Ca dần dần linh hoạt trở lại, chỉ là một kiếm kia làm bị thương quá nặng, tuy có danh y thuốc tốt, nhưng vẫn lưu lại bệnh ho
khan chưa khỏi hoàn toàn. Lưu Phất Lăng đau lòng, âm thầm ra lệnh cho
toàn bộ thái y của Thái Y viện nghiên cứu thật kỹ phương thuốc chữa ho
khan, thành công sẽ trọng thưởng. Vân Ca tự thấy thật không cần: "Tính
mệnh có thể giữ lại là đã vô cùng may mắn, chỉ thỉnh thoảng ho khan vài
tiếng, đừng lo."
Trong núi không để ý tới ngày tháng, thời gian như nước chảy qua. Vân Ca bị thương là khi cuối hạ, chờ khi bệnh khỏi hẳn đã bắt đầu vào mùa
đông. Nàng hết sức khắc chế chính mình không nên nghĩ tới người đó nữa,
ban ngày thì hoàn hảo, nàng có thể cố gắng tìm việc để làm, nhưng khi
đêm dài lúc người khác yên tĩnh, cuối cùng lại không thể không khổ sở.
Nghĩ tới hắn hiện giờ cũng đã cùng tiểu thư Hoắc gia cử án tề mi*,
luôn tự nói là không có quan hệ với mình, nhưng khi hình ảnh ngày đó
trong gió hắn quấn tóc của nàng rồi nói "Búi tóc kết đồng tâm" lại đột
nhiên xuất hiện trong đầu nàng, hiện giờ hắn hẳn là đang búi tóc cài
trâm cho tiểu thư Hoắc gia.
*Nghĩa đen là nâng khay ngang mày, chỉ tình cảm vợ chồng ân ái thắm thiết, điển cố ở chương 11 quyển Thượng nhé.
May mắn chính là, hận ý của nàng đối với hắn đã phai nhạt rất nhiều.
Tư vị của hận đúng như là trúng Miêu Cương cổ độc trong truyền thuyết,
có vô số con sâu mỗi ngày đều gặm cắn trái tim của ngươi, làm đau đớn
cùng cực. Vân Ca không thích cảm giác hận người khác. Hắn phụ bạc nàng,
nàng lại phụ Lăng ca ca.
Thề non hẹn biển chỉ là ở bên tai, nhưng lại không kinh qua được gió
táp mưa sa của thế gian. Nàng không kinh qua được sức hấp dẫn của hắn,
hắn không kinh qua được quyền lực thế gian hấp dẫn, cho nên hắn phải hận không vượt qua nổi chính mình, nếu muốn hận, nàng cũng nên hận chính
mình, hận chính mình không có được mắt nhìn người, hận chính mình quá
mức tự cho mình là đúng.
Nhìn thấy Lưu Phất Lăng bước vào, Vân Ca đang nhìn vào lò huân hương
ngẩn người vội vàng đứng bật dậy, ánh mắt Lưu Phất Lăng tối sầm lại. Vân Ca biết mình muốn che giấu, ngược lại lại lộ ra dấu vết, huống chi nàng muốn giấu hắn cũng quá khó, dứt khoát không cố gắng làm vẻ mặt tươi
cười, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Lưu Phất Lăng đi đến trước mặt nàng, chăm
chú nhìn nàng một lát, đột nhiên khe khẽ thở dài, ôm chặt nàng vào lòng: "Làm thế nào mới có thể cho nàng cười như trước? Nếu chỉ cần Phong Hỏa
diễn chư hầu(1), thì cũng thật đơn giản."
Vân Ca muốn đẩy hắn ra, nhưng khi nghe được giọng nói trầm thấp của
hắn, từng tiếng từng tiếng đều ép tới lòng nàng đau xót, nàng bỗng nhiên vô lực, đầu tựa vào đầu vai hắn, chỉ muốn rơi lệ. Nếu như chưa từng
phát sinh ra sự tình gì, bây giờ nàng và hắn có phải rất hạnh phúc?
Lưu Phất Lăng lẳng lặng ôm lấy nàng, đột nhiên nói: "Nàng hôm qua
không phải đã nói dưỡng bệnh, dưỡng thân thể muốn tốt thì phải xuất hết
buồn bực ra sao? Ta và nàng cùng đi xuống núi khuây khỏa giải sầu, nàng
muốn đi không?"
Vân Ca nghĩ một lát, gật gật đầu.
Vu An nghe được hoàng thượng muốn đi xuống núi du ngoạn, vội đi an
bài người ngựa, nhưng hoàng thượng lại không cho phép, Vu An bất đắc dĩ
chỉ có thể để cho đám thủ hạ sau khi cải trang giả dạng, âm thầm đi
theo.
Vân Ca vẫn không biết mình rốt cuộc đang ở chỗ nào, xuống núi mới
phát hiện chỗ ở của nàng thực hẻo lánh, ẩn sâu trong ngọn núi giữa tầng
tầng lớp lớp rừng cây, phải đi một đoạn đường mới đến sơn đạo chính, từ
sơn đạo chính nhìn về phía trước, ẩn ẩn có một vài ngôi nhà và lầu gác
nối liền.
"Đây là nơi nào?"
Lưu Phất Lăng im lặng một lát, mới nói: "Ly Sơn."
Vân Ca đối với hành cung các nơi của hoàng đế Hán triều cũng không
biết, cho nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ trong lòng thầm thở dài một
tiếng, hóa ra là mới cách Trường An rất gần.
Bọn họ tới thực khéo, vừa vặn ngày họp chợ. Trên đường rộn ràng, phi
thường náo nhiệt. Năm nay là một năm được mùa, thuế má lại được giảm
xuống, giá cả muối sắt có liên quan đến các loại vật phẩm dân sinh hằng
ngày so với năm rồi cũng giảm xuống. Mọi người lui tới trên đường vẻ mặt vui vẻ yên lòng, mua xong những vật phẩm sinh hoạt trong nhà, nếu còn
tiền dư sẽ mua cho thê tử hoa lụa, mua cho con nhỏ chút đồ ăn vặt, nhóm
tiểu thương kiếm lời rất tốt, trong lòng sung sướng, mày cũng giãn ra.
Trong lúc chào hỏi lẫn nhau, hỏi thăm nhau về tình hình gần đây, ai cũng nói cười.
Vân Ca mỉm cười: "Khi ta vừa tới Hán triều, tình hình không giống thế này, hoàng đế này là một hoàng đế tốt, Hoắc Quang cũng tốt lắm."
Lưu Phất Lăng lần đầu tiên đi dạo trong chợ ở thành Trường An, nhìn
người đến người đi, nghe cao giọng ồn ào, so với thâm cung thường ngày
cảnh tượng cực kỳ khác biệt. Tuy rằng huyên náo hỗn loạn, hắn lại thích
bầu không khí náo nhiệt thế này.
Bởi vì bình thường, cho nên ấm áp. Hai người thường thường bị dòng
người chen chúc tách ra, Lưu Phất Lăng sợ lạc mất Vân Ca, dứt khoát cầm
lấy tay Vân Ca, dắt nàng đi, ở ngã tư đường đi lung tung. Thật ra thì
hai người bọn họ lúc này chỉ đi một cách tùy hứng, có điều khổ cho Vu
An, cặp mắt đã nhìn tới tám phương, còn cảm thấy không đủ dùng, nhưng
khi thấy Lưu Phất Lăng đầu này khóe mắt ẩn chứa sự ấm áp, hắn lại cảm
thấy hết thảy đều đáng giá.
Nhìn thấy trên quảng trường có một đám người vây quanh dày đặc, Vân
Ca lập tức túm Lưu Phất Lăng chen chúc tới xem. Chỉ nghe được người phía trước một hồi cười to, rồi một hồi kinh ngạc thán phục than, cảm thấy
bản thân càng vô cùng tò mò.
"Bộ dáng thật sự là làm cho người ta thương xót!"
"Xem này, dáng vẻ thật nhỏ bé."
"Đây là hai huynh đệ sao?"
"Nhìn giống, không biết có phải là huynh đệ song sinh hay không?"
"Cha mẹ đâu? Bọn họ sao lại một mình chạy đến chỗ này chơi đùa? Không biết đã được ăn cái gì hay chưa?"
Vân Ca đi quanh một vòng, vẫn không vào được như cũ, tầm mắt đảo đến
Vu An nhắm mắt theo đuôi phía sau bọn họ, trong lòng tính kế: "Vu An,
ngươi có muốn chen vào xem không?"
Dưới tầm mắt Lưu Phất Lăng nhìn chăm chú, Vu An dám nói không sao? Hắn chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Muốn."
Vân Ca cười tủm tỉm bảo: "Ta có một cách, dùng rất là được, ngươi cứ
hét lớn 'Bên trong chính là cháu ta', mọi người khẳng định nhường đường
cho ngươi."
Vu An thân thể thả lỏng, cũng được, cũng không tính là bị làm khó dễ. Hắn hít một hơi, vận mười phần khí lực hét lớn: "Nhường một chút,
nhường một chút, bên trong chính là cháu ta."
Người ở phía ngoài căn bản không biết bên trong là cái gì, nghe được
tiếng quát tới cấp bách, nhao nhao nhường đường, người ở bên trong kinh
ngạc, cũng vội nhường đường.
"Nhường một chút, nhường một chút, bên trong là cháu..." Nhìn thấy ở
giữa đám người là cái gì, Vu An mới nuốt lại lời chưa nói vào trong
miệng, thiếu chút nữa sặc mà chết.
Bốn phía một mảnh tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Vu An, vẻ mặt khác nhau.
Chỉ thấy hai con khỉ nhỏ bộ dạng giống nhau như đúc đang ở giữa sân
chơi đùa, lúc này đám người đột nhiên an tĩnh lại, chúng nó coi như hết
sức kỳ quái, gãi đầu, mắt to nhanh như chớp chuyển động, cái đuôi ở sau
lưng vẫy loạn hoảng hốt.
Vân Ca cố nén cười, nhanh chóng kéo Lưu Phất Lăng ra khỏi đó vài
bước, phân rõ giới hạn với Vu An, nho nhỏ tiếng nói: "Chúng ta không
biết hắn."
Một lát sau đám người bắt đầu phá lên cười. Hai con khỉ nhỏ cũng thấy hăng hái, chi chi thét chói tai, rồi lộn nhào, rồi gãi mông, cao hứng
phấn chấn.
Có người cười cao giọng nói: "Không biết làm sao có hai con khỉ nhỏ
chạy tới, chúng ta đang suy nghĩ, nếu mặc kệ chúng nó, mùa đông tới chỉ
sợ sẽ đói chết, nếu thúc của chúng đã tới, vậy là lo liệu được rồi!
Phiền thúc của chúng đem chúng nó về nhà."
Sắc mặt Vu An lúc trắng lúc đỏ, Vân Ca cười không ngừng suýt ngã. Lưu Phất Lăng sợ nàng lại bắt đầu ho khan, vội vỗ nhẹ lưng của nàng, quay
sang Vu An phân phó: "Vu đại ca, bắt bọn nó mang về, chờ lớn hơn một
chút phóng sinh vào trong núi, cũng là một việc thiện cho Vu đại ca."
Vu An ngạc nhiên nhìn về phía Lưu Phất Lăng, sau rất nhiều năm lần
đầu tiên nhìn thẳng. Lưu Phất Lăng đỡ lục y nữ tử bên người, trên mặt
mặc dù không có biểu cảm gì, trong mắt hiện lên ý cười nhẹ xao động. Lúc này, hắn không hề là một người cô đơn, một mình cao cao tại thượng,
không hề không có hỉ giận, hắn chính là một nam nhân bình thường cưng
chiều nữ tử bên mình.
Hốc mắt Vu An đau xót, cúi đầu, lên tiếng "Vâng" đáp ứng.
Vu An mặc dù thu nhận khỉ con, nhưng vẫn phụng phịu, Vân Ca nói
chuyện với hắn, hắn chỉ miệng "Ừ, ừ" nói lầm bầm, dường như thập phần
cung kính, nhưng cũng không trả lời được câu nào đầy đủ.
Vân Ca quay sang Lưu Phất Lăng cầu cứu, Lưu Phất Lăng cầm thức ăn cho khỉ con ăn, nói với Vân Ca: "Tự mình gây họa thì tự mình giải quyết."
Vân Ca đuổi tới bên cạnh Vu An, lấy lòng: "Vu đại ca, ta cũng không
biết bên trong là hai con khỉ con mà! Ta tưởng là đứa nhỏ nhà ai lạc
đường. Vu đại ca, được làm thúc thúc của khỉ con cũng rất tốt mà! Ngươi
xem hai con khỉ con này đáng yêu biết bao nhiêu!"
Vu An không nặng không nhẹ nói: "Đáng yêu như vậy, cũng không thấy cô nương nói đó là cháu cô."
Vân Ca cười: "Đừng nói là cháu ta, ngay cả nói là nhi tử của ta cũng
có thể! Mẹ ta là do sói nuôi lớn, tính ra bà ngoại của ta là sói, có nhi tử là khỉ con cũng tốt lắm..."
Vu An đang tức giận cũng bị Vân Ca làm bật cười: "Cô còn chưa thành
thân, đã nói tới nhi tử, tiếng nhi tử tới bên miệng, không e lệ sao? Cha của nhi tử đâu?"
Vu An mới vừa nói xong, đã nghĩ đến Vân Ca là mẹ, hắn là thúc thúc,
nhưng hoàng thượng vừa rồi có gọi hắn là đại ca, vậy hoàng thượng không
phải thành...
Vừa muốn cười, lại không dám cười, nhịn phải nói là thập phần vất vả. Vân Ca biết mình nói sai rồi, lén ngó sang nhìn Lưu Phất Lăng một cái,
Lưu Phất Lăng cũng đang nhìn về phía nàng, tầm mắt hai người vừa vặn
chạm vào nhau. Hắn nửa như cười, nửa như không, có vài phần trêu ghẹo,
Vân Ca lập tức xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Vân Ca giậm chân, xoay người bước
đi: "Hai người các ngươi hợp nhau lại trêu đùa ta."
Lưu Phất Lăng vội phân phó Vu An chiếu cố tốt cho khỉ con, còn mình
đuổi theo Vân Ca, không ngờ Vân Ca vừa đi không xa, đã vội quay ngược
trở lại, vội vàng chạy về, sắc mặt hết sức khó coi, Lưu Phất Lăng cầm
cánh tay của nàng: "Làm sao vậy?"
Vân Ca không trả lời, kéo hắn cuống cuồng chạy vào một cửa hàng chứ
không chạy ra đường. Đó là một cửa hàng bán đồ gốm, trong khoảng sân
rộng bày biện các loại đồ gốm to to nhỏ nhỏ, có vại nước cực lớn, còn có những vại muối dưa cà nho nhỏ.
Vân Ca nhìn quanh tả hữu một vòng, căn bản không có chỗ nào có thể
trốn được, nghe thấy tiếng gọi bên ngoài truyền đến, trong lúc khẩn cấp, cũng không để ý nhiều như vậy, túm Lưu Phất Lăng nhảy vào một cái vại
đựng nước lớn.
Cái vại nước tuy lớn, nhưng sau khi hai người chui vào thì cũng chật
chội không chịu nổi, Vân Ca và Lưu Phất Lăng mặt đối mặt, giống như gắt
gao ôm lẫn nhau, thập phần thân mật. Vân Ca nhẹ giọng nói: "Ta cấp bách
nên hồ đồ, bọn họ lại không biết ngươi, ta thế nào lại cũng kéo ngươi
núp vào?"
Vẻ mặt Lưu Phất Lăng không thay đổi nhiều lắm, nhưng trong mắt có chút đau xót.
Lưu Bệnh Dĩ nghe được huynh đệ thủ hạ nói thấy một nữ tử giống Vân
Ca, lập tức gọi Mạnh Giác, vội vàng chạy tới. Đích xác nhìn thấy một
hình dáng tương tự, nhưng bọn hắn còn chưa đi đến gần, thì nhìn thấy
bóng dáng kia biến mất không thấy ở trong đám người chen chúc.
Mấy tháng nay, Mạnh Giác đã vận dụng toàn bộ mạng lưới tin tức, từ
Đại Hán đến Tây Vực, cũng không có nửa điểm tin tức của Vân Ca, nàng
dường như đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian, không để lại một chút dấu
vết. Thậm chí ngay cả đêm đó hai phe chém giết là ai, hắn cũng không tra ra được. Hắn lúc đầu thì chắc chắn, đến bây giờ thì lo lắng, hắn bắt
đầu suy đoán xem đêm hôm đó Vân Ca rốt cuộc có trốn thoát được hay
không? Có phải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không? Nàng rốt cuộc
còn sống hay đã chết?
Lo lắng sợ hãi tra tấn đến mỗi ngày đều không thể ngủ yên. Tìm một
vòng lớn, cũng tìm không thấy người muốn tìm. Hai người đứng ở ngoài cửa hàng đồ gốm, đều rất ảm đạm. Lưu Bệnh Dĩ thở dài nói: "Có lẽ nhận sai
người."
Mạnh Giác trầm mặc, bỗng nhiên một chưởng đập nát tấm bảng hiệu được làm bằng ngói: "Nhất định là nàng."
Vân Ca đang trốn trong vại nước, thân thể không khỏi nhẹ nhàng run
lên. Lưu Phất Lăng vội duỗi tay ôm lấy nàng, dường như muốn thay Vân Ca
chặn lại hết thảy thương tổn.
Người làm thuê trong cửa hàng đang ngủ gà ngủ gật nghe được động
tĩnh, đi ra thăm dò, nhìn thấy người đập nát hàng hóa, vừa định mắng to, nhưng bị ánh mắt tối tăm của Mạnh Giác trừng một cái, rốt cuộc lại
không nói được câu nào.
Mạnh Giác ném một phiến vàng lá cho hắn: "Không có chuyện gì, chạy về ngủ tiếp giấc ngủ của ngươi đi."
Người làm thuê nhận miếng vàng lá, lập tức chạy nhanh, quay về trong tiệm, trực tiếp chui xuống dưới quầy, nhắm hai mắt lại.
Chú thích:
(1) Phong Hỏa hí chư hầu: Chu U Vương nhà Chu say mê Bao Tự nhưng
chưa bao giờ thấy nàng cười bèn nghe lời nịnh thần đốt đài Phong Hỏa
thường dùng để triệu gọi chư hầu tới cứu giá mỗi khi có ngoại xâm. Bao
Tự thấy chư hầu kéo quân đến tới chân thành mà không thấy bóng giặc, ngơ ngơ ngác ngác thì liền bật cười. Chu U Vương rất mừng, lâu lâu lại đốt
một phát. Dần dà chư hầu mất niềm tin vào thiên tử. Sau này Khuyển Nhung đến đánh vào thành, đài Phong Hỏa đã đốt nhưng chư hầu không đến nữa.
Chu U Vương bị giết, Bao Tự bị mang ra làm đồ chơi rồi tự tử. Nhà Chu
rời đô về phía đông, kể từ đó suy yếu dần rồi chấm dứt vào thời Xuân Thu Chiến Quốc.(Điển cố đã được giản lược vô số kể cho ngắn)
Mạnh Giác nói với Lưu Bệnh Dĩ: "Không thấy nàng ở xung quanh đây, sai người sang mấy cửa hàng bên cạnh tìm qua một lần." Nói xong, Mạnh Giác
bắt đầu tự mình kiểm tra tiệm đồ gốm, bất luận là vại lớn hay vại nhỏ,
đều một chưởng đập tới, đập cái vại vỡ tan tành. Vân Ca không thể nào
hiểu nổi hắn đang nghĩ gì, lợi dụng nàng là hắn, ra vào Hoắc phủ chính
là hắn, muốn kết thân với người quyền thế là hắn, cùng Hoắc Thành Quân
ôm ấp vô cùng thân thiết cũng chính là hắn, hắn nếu muốn Hoắc Thành
Quân, vì sao lại muốn tìm nàng? Không lẽ nào hắn tưởng rằng nàng có thể
cùng Hoắc Thành Quân chung một chồng?
Lưu Phất Lăng thấy sắc mặt Vân Ca tái nhợt, biết Mạnh Giác trong lòng nàng vẫn vô cùng quan trọng. Nguyên nhân chính là vì vẫn còn để ý, cho
nên mới sợ hãi đối mặt, sợ hãi mình còn quan tâm, sợ hãi mình sẽ kìm
lòng không nổi.
Nghe thấy tiếng đồ gốm vỡ vụn dần dần chuyển tới hướng bọn họ, Lưu
Phất Lăng kề sát bên tai Vân Ca nói: "Nếu nàng không muốn gặp hắn, ta
giúp nàng đi ngăn hắn lại."
Vân Ca lắc đầu.
Mạnh Giác bề ngoài nhìn thì ôn nhuận quân tử, tính cách trên thực tế
là thập phần cương quyết, hiện tại hắn ngay cả lớp vỏ bọc quân tử kia
cũng không dùng, có thể thấy được hôm nay không lật tung hết xung quanh
đây lên, không tìm được nàng, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Lăng ca ca cũng
chỉ là người bình thường, cũng không biết chút công phu, làm sao ngăn
cản được Mạnh Giác?
Vân Ca đột nhiên nắm lấy tay Lưu Phất Lăng: "Ngươi giúp ta chu toàn
chuyện này, làm phu quân của ta, được không? Ta đi nói với hắn chúng ta
đã có hôn ước, để cho hắn đừng tới tìm ta nữa. . ."
Trong mắt Lưu Phất Lăng mang theo vài phần chua xót, ôn hòa cắt ngang lời Vân Ca: "Vân Ca, chúng ta vốn là có định ước làm phu thê."
Vân Ca trong miệng đắng chát, không sai, bọn họ đã sớm trao đổi tín vật, từng có ước hẹn... phu... thê.
Bàn tay Vân Ca cầm lấy cánh tay Lưu Phất Lăng trở nên vô lực, chậm
rãi thả xuống, Lưu Phất Lăng lại nắm chặt lấy tay nàng. Tiếng bước chân
càng lúc càng gần, Vân Ca trong lòng thất thần dường như tê dại, sợ hãi, tổn thương, hận, oán, xấu hổ, ấm áp, chua xót, toàn bộ chen chúc căng
cứng trong lồng ngực, kéo căng nàng, muốn xé tan nàng ra, trái tim giống như bị chia năm xẻ bảy, chỉ có bàn tay đang nắm tay nàng kia, kiên định che chở cho nàng.
Nàng cũng nắm chặt lấy bàn tay Lưu Phất Lăng, cười với hắn, mặc dù nụ cười chưa kịp hoàn toàn hiện ra đã biến mất, nhưng ánh mắt của nàng
không hề hoảng loạn luống cuống. Vân Ca nghe được tiếng vại bị vỡ ngay
bên cạnh, biết kế tiếp chính là cái vại mà bọn họ ẩn thân, hít một hơi
thật sâu, cố lấy dũng khí toàn thân chờ đối mặt với Mạnh Giác.
Mạnh Giác giơ tay lên, đang muốn đập xuống, chợt nghe một người cười gọi lớn: "Đây không phải là Mạnh đại nhân sao?"
Mạnh Giác dừng lại, chậm rãi quay lại, cũng bắt đầu cười nói: "Vu. . ."
Vu An vội khoát tay áo: "Đều ở bên ngoài, không cần đa lễ như vậy. Ta dù rằng có hơn ngươi vài tuổi cũng chỉ bằng thừa, Mạnh đại nhân nếu
không chê, cứ gọi ta một tiếng Vu huynh đi!"
Mạnh Giác cười thi lễ: "Cung kính không bằng tuân mệnh, Vu huynh tại sao lại ở chỗ này?"
Vu An cười nói: "Ra ngoài lo liệu một chút việc riêng, khi vừa đi qua chỗ này, nhìn thấy Mạnh đại nhân đang đập vại, nhất thời tò mò nên bước vào xem một chút, Mạnh đại nhân nếu có chuyện gì cần hỗ trợ, cứ việc
nói ra."
Mạnh Giác cười bước ra ngoài: "Không phải là chuyện lớn gì, tên làm
công của tiệm này rất nhìn rất không vừa mắt, nhất thời tức giận. Hiếm
khi gặp được Vu đại ca ra ngoài một chuyến, nếu có chút thời gian, cho
phép tiểu đệ làm chủ một lần, uống vài chén."
Mạnh Giác và Vu An vừa nói chuyện, vừa ra khỏi cửa tiệm.
Bọn họ vừa mới rời đi, lập tức có thái giám tiến vào đón Lưu Phất
Lăng và Vân Ca, hộ tống bọn họ ra cửa sau lên xe ngựa, trở lại Ly Sơn.
Vân Ca trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, Vu An và Mạnh Giác có quen biết, mà
Mạnh Giác đối với Vu An hiển nhiên rất kiêng nể, đối với Vu An mức độ
khách khí không kém đối với Hoắc Quang, nhưng Vu An cùng lắm chỉ là quản gia của Lăng ca ca. Vân Ca ngồi im lặng, Lưu Phất Lăng cũng vẫn im
lặng, chỉ nghe được tiếng vó ngựa gõ trên sơn đạo. Trở lại chỗ ở nơi
biệt viện, Lưu Phất Lăng cho tất cả mọi người lui xuống: "Vân Ca, nàng
có gì muốn hỏi ta sao?"
Vân Ca cầm một cây trâm, đang khua khua dưới ánh nến, mày hơi nhíu
lại: "Ta trước kia cảm thấy chỉ cần ta đối với người khác tốt, người đó
cũng nhất định sẽ đối tốt với ta, ta lấy chân thành đối với người khác,
người khác tự nhiên cũng lấy chân thành đối đãi, nhưng sau lại biết
không đúng như vậy, trên đời này lòng người rất phức tạp, có lừa gạt, có nghi kỵ, có tổn thương. Ta sẽ không đi gạt người, nhưng ta hiện tại
không thể tin tưởng bất kỳ người nào, nhưng... " Vân Ca nâng mắt nhìn về phía Lưu Phất Lăng: "Lăng ca ca, ta tin tưởng ngươi, nếu ngay cả ngươi
cũng gạt ta, ta còn có thể tin tưởng ai? Ta chỉ muốn biết mọi thứ chân
thực, ngươi nói cho ta biết."
Lưu Phất Lăng lẳng lặng nhìn Vân Ca.
Vân Ca lại thấy được bóng tối nặng nề quen thuộc, cuộn xoáy trong đó
có muôn vàn bất đắc dĩ. Vân Ca trong lòng chua xót, khi nàng muốn hắn
cao hứng, từ nhỏ đến lớn đều là: "Lăng ca ca, nếu huynh không muốn nói,
coi như xong, sau mấy hôm nữa..."
Lưu Phất Lăng lắc lắc đầu: "Tên của ta là ba chữ, không phải là hai chữ, ở giữa hai chữ Lưu Lăng còn có thêm một chữ 'Phất'."
Vân Ca làm rơi cây trâm đang dùng để khều bấc nến, ngọn nến liền tắt, trong phòng đột nhiên tối đen. Vân Ca vô thức thì thào lặp lại: "Lưu
Phất Lăng, Lưu Phất Lăng. . . Lăng ca ca, ngươi. . . ngươi cùng tên với
hoàng đế Hán triều đấy!"
Lưu Phất Lăng ngồi vào bên cạnh Vân Ca, nắm lấy bàn tay Vân Ca, bàn
tay đó bắt đầu lạnh ngắt: "Vân Ca, bất luận thân phận của ta như thế
nào, ta vẫn luôn là ta, ta là Lăng ca ca của nàng."
Vân Ca chỉ cảm thấy thế giới này tại sao lại có thể hỗn loạn như vậy, Lăng ca ca sao lại là hoàng đế? Làm sao có thể?
"Lăng ca ca, ngươi không phải hoàng đế, đúng hay không?"
Nàng dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn, đáp án ngóng trông duy nhất hiển nhiên là "Không phải".
Lưu Phất Lăng không thể đối diện với đôi mắt của Vân Ca, hắn ôm lấy
nàng, không để ý đến nàng giãy giụa, gắng sức ôm chặt nàng vào trong
lòng: "Vân Ca, ta chính là ta, quá khứ, hiện tại, tương lai, ta đều là
Lăng ca ca của nàng."
Vân Ca đánh lên ngực Lưu Phất Lăng, muốn đẩy hắn ra. Lưu Phất Lăng ôm thật chặt nàng, mặc kệ nàng đánh như thế nào, chỉ không cho nàng thoát
ra. Vân Ca đánh một hồi, cuối cùng bắt đầu lớn tiếng khóc: "Ta không
thích hoàng đế, không thích! Ngươi đừng làm hoàng đế, được không? Như
bây giờ không phải tốt lắm sao? Sống trong một ngôi nhà ở trong núi,
cuộc sống của chúng ta thanh thanh tịnh tịnh, ngươi không phải thích đọc Địa chí kỳ văn sao? Hiện tại Địa chí không được đầy đủ, chúng ta có thể tự mình đi các nơi du lịch, sưu tập phong thổ khí hậu truyền thuyết các nơi, còn có đồ ăn, ngươi viết một quyển sách Địa chí kỳ văn, ta viết
một quyển sách dạy nấu ăn. . ."
Lưu Phất Lăng để đầu Vân Ca gắt gao tựa vào đầu vai hắn, trong ánh
mắt thâm sâu và trong đáy lòng là vô lực cùng bất đắc dĩ, chỉ hết lần
này tới lần khác nói bên tai Vân Ca: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . ."
Bởi vì thân phận của hắn, tánh mạng của hắn đã có nhiều lắm những
chuyện không thể tránh được, cho nên hắn vẫn tận lực tránh, không để vì
thân phận của mình mà gây nên những chuyện không thể tránh khỏi cho tính mạng người khác.
Sau khi hắn nếm thử đồ ăn của Trúc công tử, không nghĩ bởi vì hắn là
hoàng đế đã muốn thì đương nhiên có được, không nghĩ bởi vì một quyết
định của mình khiến cho Trúc công tử gặp cảnh không làm khác được.
Thế nhưng hắn lại đang làm cho Vân Ca không làm khác được, đây vốn là chuyện hắn vô cùng không muốn, nhưng rồi lại không thể làm khác được.
.............................................
Sau đó, mọi âm thanh đều yên tĩnh lại, Vân Ca đột nhiên từ trên
giường ngồi dậy, nhẹ nhàng mặc quần áo tử tế. Nhìn chung quanh phòng,
cũng không có thứ gì là đồ thuộc về nàng, xoay người vừa muốn đi, nàng
bỗng quay lại, cầm bản ghi chép trên bàn mà Lưu Phất Lăng sao chép cho
nàng cất vào trong ngực.
Vân Ca từ cửa sổ nhảy ra khỏi phòng, dọc đường chạy chậm, chạy một
đoạn, rồi lại ngừng lại, quay lại nhìn về phía chỗ ở của hắn. Nơi đó đèn nến tắt hết, chìm trong bóng tối, có lẽ hắn lúc này đang ở trong mộng.
Nàng mong muốn nhiều năm như vậy, lại tìm Lăng ca ca lâu như vậy, rốt cuộc thực tế giống hệt so với tưởng tượng của nàng, nàng có thể không
cần nói gì hết, hắn đều biết hết những gì nàng đang nghĩ, nhưng mà vì
sao hắn lại là hoàng đế?
Hắn là hoàng đế, chẳng lẽ sẽ không là Lăng ca ca của nàng sao?
Vân Ca không muốn trả lời câu hỏi của chính mình, nói nàng nhát gan
cũng được, nói nàng ích kỷ cũng được, nàng hiện giờ thầm nghĩ trước hết
né tránh hết thảy. Từ sau khi bị thương, đầu của nàng giống như thực sự
thanh tỉnh lại, một điều kinh ngạc còn chưa hoàn toàn chấp nhận được,
một điều kinh ngạc khác lại xuất hiện, nàng hiện tại thầm muốn rời xa
hết thảy mọi người và mọi chuyện.
Rốt cục hạ quyết tâm rời đi, quay người lại, lại phát hiện, không
biết khi nào, Lưu Phất Lăng đã lẳng lặng đứng ở phía sau nàng. Màn đêm
tối om, ánh mắt của hắn cũng tối đen, không thấy rõ bất kì thứ gì bên
trong.
Vân Ca kinh ngạc nhìn Lưu Phất Lăng, sau một hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu, muốn đi qua hắn.
"Vân Ca." Lưu Phất Lăng cầm một thứ, đưa tới trước mặt nàng. Đúng lúc Vân Ca thoáng nhìn, trong lòng chấn động mạnh, bước chân rốt cuộc không nhấc lên nổi. Một chiếc giày thêu nho nhỏ màu lục nằm trong lòng bàn
tay Lưu Phất Lăng, trên giày còn đính một viên ngọc long nhãn lớn, đang
tản ra ánh sáng óng ánh nhu hòa dưới ánh sao.
Vân Ca si ngốc đưa tay qua nhận lấy, chạm vào tay liền thấy có hơi ấm còn sót lại, có lẽ hắn vẫn cất giữ bên người.
................................................
"Được, ta ở Trường An chờ cô."
"Ngoắc tay, thắt chặt, một trăm năm, không được thay đổi!"
"Cô có biết nữ tử tặng giày cho nam tử là có ý gì không?"
"Tôi nhận. Vân Ca, cô cũng nhất định phải nhớ kỹ!"
"Lấy ngôi sao làm chứng, tuyệt không hối hận."
............................................
Đêm đó cũng tối như lúc này, sao đầy trời. Cũng đứng dưới một bầu
trời sao giống nhau, đứng bên cạnh cùng một người. Những ngôi sao vẫn
thế, đêm cũng vẫn thế, không phải là cảnh tượng nàng nghĩ tới vô số lần
sao?
Chỉ là vì sao... Vì sao lại đau xót như thế?
.....................................
Ánh mắt Lưu Phất Lăng dừng lại ở giày thêu trên tay Vân Ca: "Vân Ca,
ta chỉ muốn thời gian một năm. Chờ đợi chín năm, ít nhất cũng xin cho ta một thời gian ngắn được nghe nàng kể chuyện xưa. Trong chín năm đó nàng đã đi qua không ít nơi, ta chỉ muốn biết, muốn hiểu rõ những chuyện
nàng đã làm. Cũng cho ta một cơ hội, để ta kể cho nàng chín năm qua ta ở đây đã làm những gì, chẳng lẽ nàng một chút cũng không quan tâm sao?"
"Ta..."
Vân Ca nghẹn lời. Làm sao có thể không quan tâm, không muốn biết? Vô
số lần khi nàng nằm trên nóc nhà ngắm sao, đều sẽ suy đoán xem Lăng ca
ca đang làm gì. Thậm chí cố ý nghi nhớ bản thân mình trong mỗi một ngày, mỗi một canh giờ đã làm những gì, muốn đợi tương lai khi gặp lại hỏi
Lăng ca ca, xem hắn ngày đó, canh giờ đó, đang làm gì, có nghĩ tới nàng
hay không? Còn có những chuyện đã được tích góp từng tí một trong nhiều
năm...
Lưu Phất Lăng lấy lại giày thêu từ trong tay Vân Ca: "Chỉ cần thời
gian một năm, một năm sau nếu nàng còn muốn đi, ta nhất định sẽ trả lại
giày thêu cho nàng, ta với nàng lúc đó sẽ không còn bất kỳ ước định gì
hết. Nhưng hiện tại, ta muốn nàng thực hiện lời hứa năm đó của nàng."
Vân Ca đột nhiên nghiêng đầu cười giễu: "Lăng ca ca, ngươi thật thông minh. Ai bảo ta năm đó là một tiểu ngu ngốc, lớn rồi lại là một đại ngu ngốc. Được! Một năm ước hẹn.", rồi xoay người đi tới hướng phòng ở:
"Một năm sau ngày hôm nay, ta đi, cũng không cần ngươi đưa tiễn."
Lưu Phất Lăng khoanh tay đứng đó, trong tay nắm chặt giày thêu, nhìn
theo bóng dáng Vân Ca chậm rãi đi vào trong phòng. Sau khi nàng đã vào
nhà thật lâu, hắn vẫn đứng tại chỗ như cũ, khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía
sao trời.