Trên núi tuyết rơi rất lớn.
Chiếc xe ngựa lúc ẩn lúc hiện trong gió tuyết, lộ trình cũng không nhanh nổi.
Trong xe vô cùng lạnh, nhưng Phù Niệm Niệm không để ý tới, trong tay nàng cầm chặt một chồng giấy, giống như nắm chặt bảo bối.
Mà lông mi đen nhẹ buông xuống, môi anh đào nhấp nhẹ, hiển nhiên là trong lòng có chút hốt hoảng, nhưng trong mắt lại không giấu được mừng rỡ.
Nửa ngày, Phù Niệm Niệm mới ngẩng đầu nhìn về phía người tỳ nữ thiếp thân Bạch Trà bên cạnh không lớn hơn nàng hai tuổi, thấp giọng hỏi, "Ngươi nói, những văn thư phác thảo này nhất định có thể giúp đỡ Tô Huyên ca ca đúng không?"
Câu này tuy là câu hỏi, nhưng lại mang giọng điệu khẳng định.
Bên cạnh Bạch Trà muốn nói lại thôi.
Hai chủ tớ các nàng sáng sớm liền mang theo đồ vật lên đường, lại không ngờ sáng sớm tuyết rơi càng lớn hơn, núi non lại trùng trùng điệp điệp, làm cho đường núi đã trơn ướt khó đi nay lại càng nguy hiểm.
Nhưng cho dù là như thế, Phù Niệm Niệm vẫn cứ kiên quyết, cho dù hao tổn một số tiền lớn cũng muốn thuê xe ngựa lên đường.
Bạch Trà biết, đối với Phù Niệm Niệm mà nói, Tô Huyên quan trọng hơn tất cả.
Mặc dù trong lòng Bạch Trà còn cất giấu chút bất an, nhưng lại sợ nói thẳng sẽ làm Phù Niệm Niệm mất hứng, thế là vội vàng gật đầu, "Đương nhiên là vậy rồi, tiểu thư bất chấp tuyết lớn như thế cũng muốn lên núi để đem đồ vật đến, Tô đại nhân khẳng định sẽ rất cao hứng, huống chi còn có tình cảm bảy năm trước, Tô đại nhân khẳng định muốn cám ơn tiểu thư thật tốt."
Nghe thấy Bạch Trà nói như vậy, Phù Niệm Niệm ý cười càng tăng lên mấy phần, "Có thể thuận tiện đến giúp huynh ấy, chỉ cần có thể để huynh ấy cao hứng, ta làm gì cũng đều đáng giá."
Bạch Trà hướng về phía Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tiểu thư vì những văn thư này phí bao nhiêu công sức, nhiều lần không thể an giấc, phần tình nghĩa này, Tô đại nhân tuyệt sẽ không làm như không thấy."
Nói đến đây, Phù Niệm Niệm không khỏi cúi đầu xuống nhìn tờ giấy trong tay, "Chỉ cần trộm được những phác thảo này của Nhiễm Chính, Tô Huyên ca ca nhất định có thể biết rõ Nhiễm Chính có kế hoạch gì để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Ta không cần Tô Huyên ca ca cảm tạ ta, chỉ hi vọng những vật này đối với huynh ấy có ích, ta liền hài lòng."
Nhìn dáng vẻ Phù Niệm Niệm đối Tô Huyên tình sâu vô cùng, Bạch Trà không khỏi suy nghĩ về bảy năm trước, thời gian đó cũng tuyết rơi giống thế này.
Phù Niệm Niệm là tứ tiểu thư của Anh quốc công phủ, Anh lão quốc công lúc còn sống thương yêu nhất là nàng, vì vậy Phù Niệm Niệm là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của huynh tỷ muội trong phủ.
Mà Tô Huyên vốn cũng là con cháu thế gia hiển hách, trước kia còn cùng đích nữ Phù Oanh Oanh của Anh quốc công phủ có hôn ước, Phù Niệm Niệm chính là tại thời điểm này cùng với Tô Huyên quen biết.
Lúc đó một trận chính biến vừa mới kết thúc, mắt thấy Tô gia sụp đổ, Phù gia liền bận bịu tìm cách hủy bỏ hôn sự.
Tô gia cũng là thẳng thắn, mấy trưởng bối lập tức liền dẫn Tô Huyên đến Phù gia, để kết thúc hôn sự này.
Đó là lần đầu tiên Phù Niệm Niệm nhìn thấy Tô Huyên, hắn có tướng mạo xuất chúng khí chất bất phàm, cho dù mấy vị ca ca của Phù Niệm Niệm mở miệng chế nhạo, hắn vẫn có thể không kiêu ngạo không tự ti lạnh nhạt đối mặt.
Rõ ràng là cùng tuổi, nhưng nam nhi Phù gia lại ăn không ngồi rồi, tính tình vô lại, không có một điểm gì có thể bì kịp được tô huyên.
Khi đó, Phù Niệm Niệm mười tuổi lần đầu tiên có cảm giác động tâm.
Mẫu thân Phù Niệm Niệm là tiểu thiếp, nàng từ nhỏ có tướng mạo giống mẫu thân, cho nên từ sau khi Anh lão quốc công qua đời, nàng cùng đệ đệ ruột yếu ớt của mình luôn luôn bị bắt nạt.
Mà mắt thấy Tô Huyên cũng giống như mình bị các ca ca làm nhục xô đẩy, Phù Niệm Niệm rốt cục không thể nhịn được nữa, nàng lấy dũng khí đẩy các ca ca ra, ngăn ở trước mặt Tô Huyên.
Đợi cho hai người ca ca rời đi, nàng mới xoay người vụng trộm đem cây trâm bảo bối tốt nhất của nàng giao cho Tô Huyên, "Ngươi không cần để ý bọn hắn, ngươi không có không xứng với Phù gia cô nương."
Khi đó Tô Huyên không nói một câu, chỉ là lẳng lặng nhìn chăm chú Phù NIệm Niệm mới cao đến nửa thân mình.
Trước mặt hắn tiểu cô nương tròn má hơi phồng, mắt hạnh hàm quang, môi son cũng nhẹ nhàng chu, hiển nhiên là đang chờ Tô Huyên trả lời.
Lát sau, Phù Niệm Niệm lại hỏi, "Chờ đến khi ta đủ tuổi, ngươi cưới ta đi có được hay không?"
Thiếu niên trong con ngươi phảng phất chứa đựng ôn nhu như nước hoa đào tháng ba, khiến cho người ta bất tri bất giác liền sa vào ngọt ngào bên trong.
Khóe môi của hắn có chút giơ lên, bên miệng nhẹ nhàng toát ra một tiếng, "Được."
Chỉ vì một chữ này, Phù Niệm Niệm đợi bảy năm.
Không lâu sau khi hai nhà từ hôn, Tô gia quả nhiên xảy ra chuyện, Tô Huyên bị đày đi sung quân, bảy năm không có tin tức.
Mà Phù Niệm Niệm cứ như vậy một mực chờ, cự tuyệt vô số người cầu hôn, cự tuyệt qua vô số quyền quý, nhưng cuối cùng vẫn là bị ép gả làm vợ người, thành thiếu phó Nhiễm Chính phu nhân.
Còn may, Tô Huyên không chết, bảy năm sau, hắn lại một lần nữa về kinh thành.
Chỉ là giờ đây dung mạo hắn đã bị hủy hết, tính tình thay đổi, cùng với thiếu niên ngày xưa đã khác nhau một trời một vực.
Nhưng Tô Huyên trở về khiến Phù Niệm Niệm vô cùng hưng phấn, bởi vì cho dù thay đổi như thế nào, trong lòng nàng chỉ có trận tuyết kia, khi nàng cùng đứng với Tô Huyên trong tuyết.
Đáng tiếc bây giờ Tô Huyên đối Phù Niệm Niệm không lạnh không nhạt, vướng mắc ở trong đó có lẽ là bởi vì phu quân Phù Niệm Niệm– Nhiễm Chính -- hắn là đối thủ một mất một còn của Tô Huyên.
Nhưng Phù Niệm Niệm không sợ, nàng luôn tin tưởng sự chung thủy một lòng một dạ của nàng Tô Huyên sẽ nhìn thấy.
Cho nên nàng vì Tô Huyên mà có thể làm bất cứ chuyện gì.
Bây giờ rốt cục đợi đến cơ hội này, Tô Huyên bảo Phù Niệm Niệm đến thư phòng Nhiễm Chính trộm văn thư phác thảo, để nắm trong tay động tĩnh của Nhiễm Chính ở trong triều đình.
Phù Niệm Niệm đương nhiên biết việc này nếu bị phát hiện, mình có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng là nàng không có khả năng cự tuyệt Tô Huyên, nàng càng không khả năng bỏ được Tô Huyên khi hắn đang ở thế yếu.
Cho nên nàng vui vẻ đáp ứng, ngày ngày suy nghĩ, khắp nơi lưu tâm, cả người đều gầy gò không ít, lúc này mới né qua mọi người trong Nhiễm phủ, cầm tới những phác thảo này đủ để cho Nhiễm Chính thiệt hại lớn
Không dễ dàng gì mới lấy được, nên Phù Niệm Niệm đương nhiên là nắm thật chặt.
Bạch Trà không hiểu than nhẹ, lại sợ Phù Niệm Niệm phát hiện, đành phải quay đầu xuyên qua khe hở màn xe nhìn ra bên ngoài.
Gió dường như nhỏ hơn, nhưng tuyết còn không có ngừng, trên núi sắc trời nặng nề.
Bạn đang đọc bộ truyện Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ, truyện Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ , đọc truyện Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ full , Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ full , Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ chương mới