Phù Niệm Niệm cau mày, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Mặc dù nàng thực sự đã nhét khăn tay lên người Tô Huyên, nhưng nhìn cảnh tượng bây giờ thì nàng có thể thành công hay không vẫn là ẩn số.
Một bên khác Dụ Vương nhìn nàng, lúc bốn mắt nhìn nhau thì nhẹ nhàng liếc mắt ra hiệu cho Phù Niệm Niệm đang hốt hoảng một cái.
Ngay sau đó, hắn liền xoay chuyển lời nói: "Chẳng qua nghĩ đến cũng quả thực hơi kỳ lạ, làm sao cô nương lại vô duyên vô cớ ngã xuống bậc thang được? Tô đại nhân lại cứu được kịp thời như vậy, khó có khi mà trùng hợp như vậy, thật sự là ông trời phù hộ."
Lúc này Phù Niệm Niệm mới hiểu được, mặc dù Dụ Vương không công khai chỉ trích Tô Huyên, nhưng trong lời nói đều giấu kim, chỉ mũi nhọn về phía Tô Huyên, đây là Dụ Vương đang giúp nàng.
Phù Niệm Niệm vội vàng rèn sắt khi còn nóng, cúi đầu xuống rồi thấp giọng khóc hu hu lên.
"Theo sự hiểu biết của ta, Phù cô nương sẽ không vô duyên vô cớ bôi xấu thanh danh của mình, nếu Tô đại nhân thật sự chỉ vì cứu cô nương thì làm sao lại liên quan đến chiếc khăn tay của cô nương được?" Vẻ mặt Dụ Vương thong dong, lời nói được càng là ôn hòa nho nhã, thế nhưng hết lần này tới lần khác trong giọng nói lại mang theo sự chất vấn.
Đám người bắt đầu ồn ào bàn luận, rõ ràng đều tin Phù Niệm Niệm.
Dụ Vương vẫn không nhanh không chậm như cũ: "Hành vi này của Tô đại nhân thật sự là khiến cho người ta khinh thường, với lại hôm nay vẫn là sinh nhật của quốc công gia, đây có phải là khinh người quá đáng rồi hay không?"
"Ta chưa từng thấy qua cái khăn tay gì." Cuối cùng Tô Huyên cũng nói, giọng nói khẳng định chém đinh chặt sắt.
"Rõ ràng là ngươi đoạt lấy rồi nhét vào người." Phù Niệm Niệm có chút hưng phấn: "Ta tận mắt nhìn thấy."
"Tô đại nhân, sao còn mạnh miệng?" Dụ Vương nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng khuôn mặt vẫn luôn uy nghiêm.
"Chẳng lẽ điện hạ cũng tận mắt nhìn thấy? Làm sao có thể kết luận Tô Huyên là kẻ có lòng dạ bất chính?" Tô Huyên lại liếc mắt nhìn Phù Niệm Niệm: "Cô nương hiểu lầm thật sâu, nếu thật sự không tin thì có thể tự mình đến lục soát."
Ánh mắt Tô Huyên cũng nhìn Dụ Vương, chỉ nâng hai tay lên rồi đi hai bước về phía Phù Niệm Niệm: "Đến đây, cứ tùy tiện mà sờ."
Bữa tiệc hôm nay mời nhiều khách như thế, sao Phù Niệm Niệm có thể thật sự đi lên sờ tới sờ lui trên người hắn? Với lại mặc dù từ đầu đến cuối giọng nói Tô Huyên vẫn trầm thấp, thế nhưng Phù Niệm Niệm nghe xong, không hiểu sao lại nghe ra mấy phần đắc ý.
"Ngươi.." Phù Niệm Niệm lập tức đỏ mặt, vô thức lui về sau: "Ngươi không biết xấu hổ."
Dường như mọi chuyện lâm vào một cục diện bế tắc.
Bây giờ Tô Huyên đang được thánh sủng, không có người nào không có mắt dám tự nhiên lục soát người hắn ở trước mặt nhiều người như vậy, coi như là Dụ Vương cũng không cần thiết tự dưng lại đi đắc tội hắn.
Dụ Vương híp híp mắt, hắn không tùy tiện lên tiếng nữa.
Lúc này Phù Cận Niên mới hậu tri hậu giác đứng ra hỏi: "Niệm Niệm, cái khăn tay muội vừa nói là khăn tay gì?"
"Chính là cái khăn tay thêu lục hợp xuân mà muội muốn đưa cho ca ca đó." Phù Niệm Niệm vội vàng giải thích.
"Lục hợp xuân?" Phù Cận Niên ngẩn người: "Không phải muội đã đưa tới rồi sao?"
Hắn quay người lấy một cái hộp ra, bên trong thực sự có một cái khăn tay thêu lục hợp xuân.
Kĩ thuật thêu thật sự không tốt lắm, ngược lại giống với chiếc khăn tay của Phù Niệm Niệm đến bảy tám phần.
Phù Niệm Niệm cẩn thận đánh giá nửa ngày, cả người nhất thời sững sờ nguyên tại chỗ.
Đây không phải là cái khăn tay mà nàng thêu, thế nhưng nói ra chỉ sợ không ai tin.
Cứ coi như có người đưa lễ vật giống với nàng, ai lại đưa cái khăn tay không thích hợp này đến?
Tay Phù Niệm Niệm nắm khăn tay phát run, chuyện đến nước này, nàng đã không thể tiếp tục đổ cho Tô Huyên, nếu là dùng sức mạnh có lẽ sẽ chọc giận Tô Huyên.
Thấy Phù Niệm Niệm xuất thần, Tô Huyên liền nhân cơ hội tiến lên giải thích: "Sợ là Phù cô nương đã quên mất chuyện này, tìm không thấy khăn tay thì nghĩ rằng ta trộm sao?"
"Ta.." Phù Niệm Niệm lập tức nghẹn lời, nàng thực sự không hiểu, vì sao ở chỗ Phù Cận Niên lại xuất hiện cái khăn tay thêu lục hợp xuân này.
Tô Huyên nhìn ánh mắt có chút nghi ngờ của Dụ Vương kia, thì bật cười một tiếng: "Điện hạ không tin sao? Vẫn còn muốn phái người đến lục soát thân thể của ta?"
"Tô đại nhân nói gì vậy, giờ đã tìm được khăn tay, vậy không phải tất cả đều vui vẻ sao?" Dụ Vương lạnh nhạt nói.
Ai cũng biết, nếu thật sự soát người trước mặt mọi người, chuyện đó không thể nghi ngờ là muốn hoàn toàn trở mặt với Tô Huyên, Dụ Vương cũng chỉ có thể chọn bên tốt mà đi.
Đám người ít nhiều gì cũng đều e ngại thế lực bây giờ của Tô Huyên, mà đổi thành Dụ Vương ở một bên nói giúp cho Phù Niệm Niệm, ai cũng không biết nên nói Phù Niệm Niệm thế nào cho tốt.
Thế là mọi người đều không dám nói một lời, chỉ còn chờ xem trận xấu hổ này hóa giải như thế nào.
Phù Niệm Niệm biết, mình không thể làm cho Dụ Vương cùng tam ca bị kẹp ở giữa, khiến bọn hắn không biết nhìn mặt người khác như thế nào.
Họa là do nàng gây ra, cho nên nàng dứt khoát giả vờ đau đầu, bảo Phù Cận Niên chấm dứt việc này một cách qua loa, yến hội cũng theo đó mà tản đi.
Phù Niệm Niệm cảm thấy vô cùng bực bội, chính nàng trở về cúi đầu xem xét, trên người mình còn khoác áo choàng của Tô Huyên, trong lòng nàng lập tức sinh ra chán ghét.
Thật muốn một tay kéo xuống vứt đi.
Thế nhưng cho dù Tô Huyên đi rồi lại cứ như thể là biết trước, không biết hắn thắt nút thế nào mà giờ Phù Niệm Niệm lôi kéo nửa ngày cũng không thể lôi áo choàng ra được.
Cuối cùng Phù Niệm Niệm vẫn phải từ bỏ, thế nhưng tay lại càng nắm càng chặt.
"Phù cô nương." Bỗng nhiên Dụ Vương nhẹ nhàng gọi nàng từ phía sau làm cho bước chân của nàng chậm lại: "Không thể giúp đỡ được gì cho ngươi, thực sự có lỗi."
Phù Niệm Niệm vội vàng quay đầu lại: "Điện hạ..
Đều là ta không tốt.."
"Ta nhìn ra được, việc này có ẩn tình khác." Dụ Vương nở nụ cười ôn hòa: "Nhưng ta cảm thấy Phù cô nương là một người ôn nhu thiện lương, cho nên cũng không cảm thấy thế này thì có gì không tốt."
"Hôm nay nếu không phải nhờ có điện hạ, chỉ sợ Niệm Niệm đã bị Tô đại nhân xem là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, ta hẳn nên đa tạ điện hạ mới đúng." Phù Niệm Niệm cúi người hành lễ.
Dụ Vương cầm lò sưởi trong tay rồi xoay người lại: "Không cần cám ơn ta, chẳng qua ta chỉ tiện tay ma làm thôi.
Hơn nữa vốn dĩ ta đã mời Phù cô nương mang huynh muội ta du ngoạn ở kinh thành, nếu ta không giúp đỡ cô nương một chút thì trong lòng ta sẽ thấy day dứt."
Lời nói của Dụ Vương khiêm tốn, Phù Niệm Niệm bị hắn nói đến cười ra tiếng.
"Cô nương cười thì tốt rồi, cười lên thì không có việc gì là không giải quyết được." Dụ Vương gật gật đầu: "Phù cô nương nên sớm đi nghỉ ngơi đi, nếu không sợ là ngày mai chịu không nổi Lý Lý giày vò."
"Điện hạ đi thong thả." Phù Niệm Niệm cong cong khóe môi cười với Dụ Vương.
Đợi đến khi thấy bóng lưng Dụ Vương biến mất ở trong màn đêm, Phù Niệm Niệm mới xoay người tiếp tục trở về phòng.
Bạn đang đọc bộ truyện Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ, truyện Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ , đọc truyện Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ full , Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ full , Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ chương mới