Vừa nghe quận chúa hỏi như vậy, Phù Niệm Niệm không khỏi nhớ lại ngày tuyết bảy năm trước kia.
Tô Huyên mặt như Quan Ngọc, khí khái hào hùng tụ ở hai đầu lông mày, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần thì ánh mắt lại rất ôn nhu, hắn cười một tiếng thì con mắt cong cong, giống như hai vầng trăng lưỡi liềm.
Phù Niệm Niệm còn nhớ rõ hắn cánh mũi tinh xảo, môi mỏng trơn bóng, cho dù lấy một ngũ quan nào trong cả khuôn mặt ra mà xem xét đều không thể bắt bẻ.
Hắn quả thực là khác một trời một vực so với các ca ca của Phù gia, cho nên khi đó trong lòng Phù Niệm Niệm chỉ có một ấn tượng với Tô Huyên..
hắn thật là dễ nhìn, quả thực là người đẹp mắt nhất trên đời.
Đáng tiếc, cái vị Tô Huyên đã đồng ý sẽ lấy Phù Niệm Niệm có lẽ đã chết bởi cực hình, hoặc là chết trên đường sung quân, hoặc còn có thể lọt vào bẫy của người khác mà chết.
Bây giờ Tô Huyên là Nhiễm Mính giả mạo, sớm đã không còn là thiếu niên bảy năm trước kia, nghĩ đến đây trong mắt Phù Niệm Niệm khó tránh khỏi có chút mất mác.
Thấy Phù Niệm Niệm nửa ngày không nói lời nào, Nghị Đức quận chúa vội vàng túm túm lấy nàng: "Niệm Niệm, cô đang suy nghĩ gì vậy? Rốt cuộc là ai đẹp mắt hơn? Sao cô không nói?"
Phù Niệm Niệm vội vàng lắc đầu: "Điện hạ lớn lên tuấn mỹ, tài đức vẹn toàn, đương nhiên là Tô Huyên không so được."
"Hóa ra Niệm Niệm cô nương cũng nghĩ như vậy?" Lúc này Nghị Đức quận chúa mới thỏa mãn cười lên: "Ta cũng cảm thấy ca ca ta đẹp mắt nhất trên đời này."
Phù Niệm Niệm nhếch miệng, cười sâu xa, rồi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
"Ca ca luôn nói phải tìm nhà chồng cho ta, nếu gả cho người, làm sao ta biết người kia có thể quan tâm ta giống như ca ca hay không." Vẻ mặt Nghị Đức quận chúa ngây thơ ngửa đầu: "Niệm Niệm, nghe nói cô đã thành thân, sao không thấy cô với phu quân ở cùng nhau?"
Khóe miệng Phù Niệm Niệm cong lên hiện ra một nụ cười: "Hắn không ở trong kinh, không biết lúc nào sẽ trở về.
Nếu Dụ Vương điện hạ muốn tìm nhà chồng cho quận chúa thì đương nhiên sẽ tuyển chọn cẩn thận, lời nói của tôi trọng lượng nhẹ, nào dám so với quận chúa?"
"Không ở kinh thành? Cứ vứt bỏ cô như vậy?" Nghị Đức quận chúa có vẻ có chút không thể tưởng tượng nổi: "Một nam nhi sao có thể như thế này? Hắn vứt bỏ ngươi, nói không chừng sớm đã sớm ôm ôn hương nhuyễn ngọc khác vào lòng rồi, cô cần gì phải chờ hắn?"
Phù Niệm Niệm nghe Nghị Đức quận chúa nói, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
Nàng cũng không nhất định phải chờ Nhiễm Chính trở về, Nhiễm Chính có thể tình đầu ý hợp với người khác hay không nàng cũng không quan tâm, chẳng qua trên đời này còn không có lang quân mà nàng thấy như ý, hơn nữa Nhiễm Chính cũng đã đồng ý thả nàng đi, trong nhất thời nàng cũng chưa vội.
"Vì chút chuyện khác, cũng không phải đang chờ hắn." Phù Niệm Niệm đáp lấp lửng.
"Niệm Niệm cô làm đúng lắm, nam tử trên đời này trừ ca ca của cô với ca ca của ta, thì đều là móng heo lớn, không thể tin bọn hắn." Nghị Đức quận chúa chắc chắn gật đầu: "Nếu là ca ca ta, chắc chắn hắn sẽ không đối xử với Vương phi của mình như thế.
Mặc dù người người đều nói ca ca của ta tâm cao khí ngạo không nhìn trúng người, nhưng thật ra ca ca rất tốt, là những cô gái kia không xứng với hắn."
Nghị Đức quận chúa chưa từng trải qua những chuyện gió nổi mây vần trên triều đình nên có chút không dính khói lửa trần gian, làm sao nàng có thể biết được Nhiễm Chính là bị ép về vườn đâu? Chuyện trên đời này sao có thể dễ dàng được như ý muốn, chỉ cầu mọi việc đi không quá xa là được rồi.
Câu nói nào của tiểu quận chúa cũng không rời khỏi Dụ vương, Phù Niệm Niệm chỉ cảm thấy trò chuyện như thế rất mệt mỏi, nàng đành phải thuận theo đề tài này nói: "Quan hệ của quận chúa với điện hạ thực sự thân thiết khiến cho người khác hâm mộ."
"Cô cũng cảm thấy ca ca ta không tệ, đúng không?" Quận chúa liên tục gật đầu, "Đáng tiếc đến bây giờ huynh ấy còn chưa thành thân, thật là làm cho ta phát sầu."
Phù Niệm Niệm nhìn quận chúa ra vẻ già nua, không khỏi cười ra tiếng: "Dụ Vương là thiếu niên anh tài, chỉ là chuyện duyên phận này không vội vàng được."
"Thế nhưng ta gấp nha!" Quận chúa ngồi xích lại gần Phù Niệm Niệm: "Niệm Niệm cô nương, lấy ánh mắt của cô nhìn xem, ca ca nên thích dạng cô nương gì a."
Phù Niệm Niệm nghe vậy nở nụ cười khổ.
Loại chuyện riêng này lại lấy ra hỏi người ngoài như nàng? Hơn nữa đường đường là một thân vương, cũng không tới phiên nàng một thứ nữ của quốc công phủ đến chỉ trỏ.
Cũng không biết là nên nói quận chúa quá ngây thơ hay là quá mức không có phòng bị.
"Nếu nói người xứng đôi với điện hạ, tất nhiên là nữ tử tốt nhất trên đời này." Phù Niệm Niệm nhàn nhạt đáp.
"Làm sao mới được xem là nữ tử tốt nhất?" Nghị Đức quận chúa lại hỏi: "Theo ta thấy, ta với Niệm Niệm cô nương đều là nữ tử tốt nhất trên đời này."
Phù Niệm Niệm còn đang suy nghĩ trả lời Nghị Đức quận chúa như thể nào thì xe ngựa đang chạy bỗng nhiên ngừng lại.
Hôm nay đúng lúc thấy mở chợ trong cửa Đông An, đám người trên đường rộn rộn ràng ràng, vô cùng náo nhiệt.
Nghị Đức quận chúa vừa thấy phố xá phồn hoa, trong nháy mắt lực chú ý đã bị hấp dẫn đi, tiểu tỳ nữ đi theo bên cạnh mình cũng nhảy tung tăng dưới mặt đất, Phù Niệm Niệm đang muốn đi theo xuống dưới thì thấy Tô Huyên đi tới.
Hắn vươn tay, đây là muốn đỡ nàng?
Phù Niệm Niệm cau mày một cái, nhìn thấy trong lòng bàn tay Tô Huyên có một vết sẹo nhỏ thì ngây người, nàng chợt nhớ tới đêm qua Tô Huyên nói rõ lòng mình với nàng, việc này nghĩ như thế nào cũng khiến cho người ta thấy rùng mình.
Nàng không khỏi nhẹ nhàng nâng mắt trách mắng: "Ngươi đi ra."
Mặt nạ của Tô Huyên quá nổi bật ở trên phố nên hắn đã đổi thành đội mũ màn.
Bộ dạng này khiến ngay cả mắt của hắn cũng bị che lấp, Phù Niệm Niệm chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hình dạng của hắn, cũng không nhìn ra được ánh mắt của hắn.
"Sợ ngươi té." Tô Huyên cũng không thu tay lại, vẫn không nhúc nhích đứng ở bên cạnh xe.
Nhìn thế nào Phù Niệm Niệm cũng có cảm giác rất cổ quái, nàng không để ý tới hắn, xách váy quay người xuống xe từ một bên khác.
Đầu mùa xuân tiết trời lạnh xuống, váy khó tránh khỏi nặng nề, Phù Niệm Niệm vội vàng cầm trong tay nhưng không nắm chắc, không để ý liền từ trên xe ngã xuống.
Tô Huyên vẫn không lên tiếng, nhưng hắn nhanh chóng đưa tay bắt được cánh tay Phù Niệm Niệm, ôm lấy nàng vững vàng rơi trên mặt đất.
Bạn đang đọc bộ truyện Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ, truyện Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ , đọc truyện Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ full , Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ full , Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ chương mới