Nhiễm Chính nghe vậy, ngẩng đầu nghiêm trang nhìn Phù Niệm Niệm, ánh mắt mắt hắn hiện lên ý cười quen thuộc: "Quốc công gia tới đón nàng bị ta chặn trở về, còn có Dụ Vương, buổi chiều sai người đến đưa thuốc bổ cho nàng, ta liền ném hết thuốc đi."
Cái này thì? Phù Niệm Niệm có chút khó chịu.
Nhiễm Chính bĩu môi, cố ý hỏi nàng: "Bên cạnh nàng có ta chăm sóc còn chưa đủ hay sao?"
Phù Niệm Niệm: "..."
Thật muốn tát cho hắn vài cái, nhưng làm sao cũng không xuống tay được.
Nhìn Phù Niệm Niệm không mấy vui vẻ, làm cho kẻ cầm đầu Nhiễm Chính cho rằng lần này mình gây khó dễ đúng lúc đúng chỗ.
Hắn như người không việc gì, gắp một miếng bánh đặt vào trong đĩa nhỏ ở trước mặt Phù Niệm Niệm, sau đó cứ nhìn chằm chằm Phù Niệm Niệm hết sức chuyên chú.
Phù Niệm Niệm yên lặng, luôn cảm thấy có chỗ không đúng: "Nhiễm Chính, ngươi nhìn ta như vậy, sao ta có thể ăn cơm?"
Nhiễm Chính nhếch miệng: "Nàng không nhìn ta sao có thể biết ta đang nhìn nàng? Ngoan ngoãn ăn cơm đi."
"Ngươi đủ rồi đấy? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Phù Niệm Niệm mất mặt đặt đũa trở lại lên trên bát, tâm trạng cũng không tốt như vừa rồi nữa.
Vẻ mặt Nhiễm Chính không thay đổi, chỉ giương mắt lén nhìn Phù Niệm Niệm, ai ngờ bốn mắt đụng nhau, Nhiễm Chính như bị bỏng nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, giọng nói khó tránh khỏi có vài phần mất tự nhiên: "Ta chỉ muốn tốt cho nàng, không muốn nàng chán ghét?"
Phù Niệm Niệm không biết nên đáp lại hắn như thế nào, cái nàng sợ chính là Nhiễm Chính đối với mình quá tốt, nàng sẽ nhịn không được mà thích hắn, sẽ ngây ngốc mắc mưu của hắn.
Nhiễm Chính thấy Phù Niệm Niệm không nói lời nào nên nhẹ nhàng nói tiếp: "Nàng ăn tiếp đi, ta ra ngoài là được chứ gì?"
Phù Niệm Niệm có thể cảm giác được, lúc đối mặt với mình, Nhiễm Chính đã từng là người thâm tàng bất lộ cũng sớm biến mất hầu như không còn, cứ như một người đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn đã trở nên hoàn toàn thay đổi, khiến cho người ta thấy lạ lẫm, mặc dù Phù Niệm Niệm không thể không thừa nhận, Nhiễm Chính như thế này không còn cách người ngàn dặm, không còn là người khiến người ta nhìn không thấu nữa.
Thế nhưng trong lòng Phù Niệm Niệm lại càng cảm thấy khổ sở hơn, bởi vì nàng quá mức quen thuộc, Nhiễm Chính nhẫn nhịn hạ hùa theo hành động của nàng, làm cho nàng cảm thấy giống như đã từng quen biết.
Ngày xưa nàng cũng chờ đợi Tô Huyên như thế, nàng cũng đã từng muốn đối xử với Tô Huyên thật tốt, muốn Tô Huyên vui vẻ một chút mà thôi.
Thế nhưng nàng hèn mọn ở trước mặt Tô Huyên như vậy, bỏ nhiều công sức như vậy, mà sự mất mác và bi thương trong âm thầm chỉ có chính nàng biết.
Từ mình nhìn ra người, Phù Niệm Niệm nở nụ cười khổ, hóa ra bất kể như thế nào, nàng vẫn không trở thành người hung ác vứt bỏ lương tâm được.
Mà Nhiễm Chính ngồi ở bên cạnh nàng đã đứng dậy, sắc mặt hắn ảm đạm, đang muốn rời đi, chỉ nhẹ nhàng nói với Phù Niệm Niệm: "Ta gọi Mạt Lỵ đến, nàng bị thương, không thể không có người chăm sóc."
Dường như đèn đã sắp cháy hết, ánh sáng không ngừng chập chờn lúc sáng lúc tối không rõ, khiến cho bầu không khí trong phòng lại thêm mấy tia giằng co.
Phù Niệm Niệm cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, trong nháy mắt ngay lúc đó, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu lên giống như có chút không khống chế nổi vươn tay ra.
Nhiễm Chính đang muốn đi ra ngoài thì dừng lại, hắn dừng bước quay mặt lại, thấy rõ là Phù Niệm Niệm lôi kéo tay mình, ánh mắt không khỏi dừng lại thật lâu ở trên hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người.
Cả người Nhiễm Chính đều có vẻ hơi hoảng hốt, mặc dù ngoài mặt hắn vẫn gió êm sóng lặng, nhưng trong lòng sớm đã là sóng cả mãnh liệt, Nhiễm Chính khắc chế chính mình, vô cùng ôn nhu gọi nàng: "Niệm Niệm."
Hắn nhớ rất rõ, lần trước lúc Phù Niệm Niệm cũng dắt tay hắn như thế này, hắn nghĩ rằng Phù Niệm Niệm hư tình giả ý lá mặt lá trái, cho nên không chút do dự đẩy tay nàng ra.
Mặc dù khi đó quả thực là Phù Niệm Niệm đang làm bộ thích, nhưng cái này cũng đủ để cho Nhiễm Chính hối tiếc không kịp.
Nếu lúc đó hắn ôn nhu với nàng một chút, yêu thương nàng thêm một chút thì nàng cũng sẽ không trở thành một người cô đơn lâu như vậy, càng sẽ hoài nghi hành động của hắn.
Đây quả là gieo gió gặt bão, giọng nói Nhiễm Chính không tự chủ được có chút run run: "Niệm Niệm."
Phù Niệm Niệm sợ Nhiễm Chính hiểu lầm nàng đang đùa giỡn hoặc có hành vi vô lại, thế là nàng vội vàng rút tay về: "Ta không chán ghét ngươi, nhưng nếu vẫn luôn như thế, chẳng bằng chúng ta cùng.."
Nhiễm Chính không nói gì, nhưng hắn dùng sức nắm chặt tay Phù Niệm Niệm, giữ chặt bàn tay Phù Niệm Niệm trong tay mình.
Một trận gió chợt thổi vào từ ngoài cửa, cửa sổ nhỏ nửa mở bị thổi lung lay, hương vị thanh mát đầu mùa xuân mơ hồ thổi lên mặt Phù Niệm Niệm, làm cho ánh lửa như đang nhảy nhót nhanh hơn.
Chuyện ly hôn còn chưa có lối ra, vậy mà đột nhiên Phù Niệm Niệm cảm giác được mình có chút hối hận, nàng vội vàng nhân cơ hội này nghiêng mặt nhìn sang một bên: "Mùi hương trong gió này là gì?"
Nhiễm Chính cũng nhìn theo về phía ngoài cửa sổ, cảm xúc trên mặt không nói rõ được cũng không tả rõ được: "Là Hạnh Hoa trong viện nở."
- - -- -- --
Ngày hôm sau, Phù Niệm Niệm tỉnh dậy rất sớm.
Nàng vẫn luôn nhớ tối hôm qua Nhiễm Chính nói đến Hạnh Hoa, mỗi cành đều nở đầy hoa, đóa Hạnh Hoa nở rộ ở đầu cành, hái tới cắm vào bình, hoặc là phơi khô Hạnh Hoa đều vô cùng tốt.
Đối với Phù Niệm Niệm mà nói, quan trọng nhất là kiếm chút chuyện khác làm để tránh né những suy nghĩ về Nhiễm Chính.
Bởi vậy ngay cả rửa mặt nàng cũng vội vã: "Nhuyễn Nguyễn đâu?"
Bạch Trà đỡ Phù Niệm Niệm chậm rãi đi trong nội viện: "Nhuyễn Nguyễn đã đi học với Lâm Tả Nhi trước rồi, cùng tam phòng đi."
Trong vòng một đêm mà Hạnh Hoa đã nở hơn một nửa, trong viện rõ ràng là cảnh tượng trăm hoa đua nở.
Phù Niệm Niệm ở dưới cây hoa duỗi duỗi tay, lại phát hiện cây cao hơn nàng rất nhiều, mặc dù cảnh xuân đẹp mắt nhưng lại khó mà đụng vào.
Bạch Trà thấy thế, đành phải lấy một cái ghế cho Phù Niệm Niệm ngồi trong sân: "Tiểu thư ngồi chờ một lát, ta đi tìm cái thang tới."
Thanh phong vòng quanh cánh hoa, đi theo Bạch Trà cùng ra ngoài.
Phù Niệm Niệm bám lấy đầu, nửa ngày không thấy Bạch Trà trở về, hương Hạnh Hoa yếu ớt quanh quẩn bên người nàng, nhưng lại chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đùa bỡn, Phù Niệm Niệm thấy có chút vô vị, đành phải thẳng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cả đêm qua Nhiễm Chính chưa thể yên giấc, sáng sớm lại nhịn không được đi tới.
Hắn vào trong viện, mắt rơi trên người Phù Niệm Niệm lại khó dịch chuyển.
Phù Niệm Niệm như đang ngủ say, cho dù không nhúc nhích nhưng lại vô cùng dễ thấy ở giữa màu sáng của Hạnh Hoa, mà hoa kiều đẹp người đẹp càng hết sức động lòng người.
Trên người Phù Niệm Niệm mặc áo dài lụa trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng ngắn màu hồng của hoa mai.
Trên đầu chỉ buộc một búi tóc, cộng thêm một cây trâm khắc hình hoa cỏ, mà Hạnh Hoa rơi lên đầu nàng càng giống như một món trang sức thanh lệ thoát tục, tran sức đơn giản, càng nổi bật lên khí chất quyến rũ trời sinh của nàng.
Sau một lúc lâu, Nhiễm Chính mới bất đắc dĩ lắc đầu vào nhà, lúc trở ra trên tay đã cầm thêm một bộ y phục.
Xuân hàn se lạnh, nếu cứ ngủ trong sân như vậy, chắc chắn sẽ cảm lạnh.
Bạn đang đọc bộ truyện Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ, truyện Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ , đọc truyện Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ full , Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ full , Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ chương mới