Mạch Tiểu Khê vừa chạy vừa nghe rõ tiếng Phương Bành Hạc đang thoi thóp gọi nàng.
Nếu nàng không làm như vậy, chỉ e tính mạng của cả Phương Bành Hạc và La Hải Triều đều khó lòng giữ được.
Phương Bành Hạc, nếu ngươi may mắn bình an rời khỏi đây, Mạch Tiểu Khê ta cũng tạm thời yên lòng.
Thế nhưng Mạch Tiểu Khê sức lực yếu đuối, chạy không được bao xa liền bị đám người của A Bưu bắt lại được.
Gã nhìn nàng đầy ẩn ý, hếch hếch miệng đe dọa:
– Ngoan ngoãn theo ta về bộ tộc.
Ngươi yên tâm, dưới danh dự của một tộc trưởng, ta hứa sẽ không đem ngươi làm thành món ăn như những kẻ xấu số khác.
A Bưu cũng không giở trò gì quá đáng với nàng, hắn chỉ sai người đem Mạch Tiểu Khê mang trở về bộ tộc của hắn.
Mạch Tiểu Khê bị chúng ép đi ở giữa, một đám người đi bên cạnh, không chừa cho nàng một lỗ hổng nào để có thể thoát thân.
Nàng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, không phản kháng, cũng không chửi rủa chúng, Mạch Tiểu Khê giờ đây đã quyết định phó mặc cho tất cả.
Số phận nàng như đã được an bài từ trước, có khổ, có sóng gió thì mới có thể trở lên cứng rắn được.
Đám người A Bưu dẫn Mạch Tiểu Khê đi vào sâu trong rừng khoảng chừng một canh giờ nữa mới dừng chân lại.
Hai đầu gối nàng vì đi nhiều mà mỏi rã, chỉ chực khuỵu xuống bất cứ lúc nào.
Nàng đưa mắt quan sát xung quanh, thấy cảnh vật thay đổi hẳn so với lúc trước.
Không còn những cây cổ thụ to, tán lá xòe rộng ngợp hai bên lối đi, cũng không còn sỏi đá nhấp nhô, hay những con côn trùng rí rách trong đống lá rữa nữa, phía trước kia là một ngôi làng đìu hiu, cô quạnh.
Những ngôi nhà được dựng lên bằng những vách lá, đâu đâu cũng thấy có rất nhiều đống củi to lớn đang nổi lửa bốc cháy dữ dội.
Phía trước mỗi một ngôi nhà đều treo lủng lẳng một vài miếng thịt còn tươi, ruồi bọ bâu kín đen từng miếng.
Khủng khiếp hơn, nàng còn bất ngờ trông thấy ở một ngôi nhà xa xa kia đang treo một cẳng chân người, hơ trên đống lửa.
Ngọn lửa to làm lớp da ở chân đang dần dần khô rút lại, lộ ra những thớ thịt còn đỏ hỏn.
Mạch Tiểu Khê bị cảnh trước mắt dọa cho tái xanh mặt mũi, đầu các ngón tay vô thức run run, không tự chủ được mà khẽ đập vào đùi.
Nhìn ra nét sợ hãi từ nàng, A Bưu càng cười khoái chí:
– Bộ tộc của chúng ta không bao giờ ăn thịt động vật, chỉ ăn thịt người thay thế.
Nếu có kẻ nào ốm yếu, hoặc lũ người ngoài bìa rừng ngu xuẩn lạc vào đây thì sẽ trở thành thức ăn của chúng ta! Chúng ta ăn thịt người cũng giống như lũ kinh thành các ngươi ăn thịt động vật vậy!
Giải thích xong, gã bèn đưa tay đẩy mạnh nàng, ép nàng tiến về phía trước.
Mạch Tiểu Khê bị gã đẩy chút nữa thì ngã, nhưng giờ tính mạng đang nằm trong tay chúng, nhất loạt phải nghe theo.
Phương Bành Hạc và La Hải Triều không biết đã an toàn thoát khỏi đây chưa? Bỗng dưng, nàng chợt nghĩ tới vết thương trên tay Phương Bành Hạc, trong lòng chợt thoáng hiện lên nỗi lo lắng, bồn chồn không nguôi.
Nhác thấy A Bưu cùng đám người làng đem về một nữ tử dung mạo yêu kiều, xinh đẹp mê đắm động lòng người, tất cả người làng trong bộ tộc đều hò hét, gọi nhau ra xem.
Những gã trai làng thì nhìn nàng bằng ánh mắt thèm thuồng, còn đám phụ nữ thì tỏ rõ thái độ ghen ghét, bực tức ra mặt.
A Bưu cười khà khà, sau đó thuận tay ném chiếc rìu đang cầm xuống đất, hất hàm gọi một gã đàn ông khác lại gần:
– Đầu Heo, đem nàng ta nhốt vào trong bếp.
Nhớ phải khóa kĩ cửa vào kẻo ả chạy mất.
Gã tên Đầu Heo ngơ ngác gãi gãi đầu, bẽn lẽn hỏi lại:
– Tộc trưởng ơi, chúng ta không đem ả đi làm thịt ạ? Nhìn ả đẹp thế này, ăn chắc ngon lắm.
Chát…
Một cái tát trời giáng đập thật mạnh xuống mặt Đầu Heo khiến hắn đau đớn, ôm mặt mà ngã sõng soài ra đất.
Những kẻ còn lại đều sửng sốt không kém, đưa tay che miệng, không dám thốt ra nửa lời.
Lần đầu tiên chúng thấy tộc trưởng mang về một con mồi ngon lành, mềm mại đến như thế kia mà không đem giết.
Bạn đang đọc bộ truyện Vật Cưng Của Đế Vương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vật Cưng Của Đế Vương, truyện Vật Cưng Của Đế Vương , đọc truyện Vật Cưng Của Đế Vương full , Vật Cưng Của Đế Vương full , Vật Cưng Của Đế Vương chương mới