Hoàng thượng?
Không gian dường như ngưng đọng ngay tức khắc, tâm trạng mỗi người ở đây đều trở lên phức tạp, sợ sệt, không tin vào những gì chính tai mình nghe thấy, chính mắt mình trông thấy.
Tuyết Thiều Quang sững sờ nói không lên lời, đưa đôi bàn tay lúc này đang run rẩy từng hồi, nắm lấy tay Phương Bành Hạc hỏi:
– Bành Hạc, chuyện này là sao hở con?
Phương Bành Hạc lúc này mới nở nụ cười dịu dàng, khẽ gật đầu xác nhận:
– Con muốn chọn thời điểm thích hợp để nói rõ thân thế của mình cho người, nhưng không nghĩ lại để người biết trong hoàn cảnh như thế này!
Tuyết Phàm cùng Chấn Vương mềm rũ người xuống, đôi chân không thể nào bước nổi, bị cấm vệ quân xách vai lôi đi.
Chúng nào có thể ngờ, kẻ mà chúng đang tâm muốn giế.t chết kia lại chính là hoàng thượng uy lãnh, tiếng tăm vang dội khắp trong và ngoài kinh thành.
Phen này, chúng chết chắc rồi.
Tuyết Phàm trăm lần muốn quay lại thời điểm trước lúc y ra tay hạ độc báo thù.
Nước đi này của y hoàn toàn thất bại.
Trong phòng khách của Tuyết phủ…
Phương Bành Hạc cao cao tại thượng, khí chất bức người ngồi ở ghế trên cùng, Tuyết lão tiên sinh vì sức khỏe còn rất yếu nên được Tuyết phu nhân ngồi bên cạnh chăm sóc cẩn thận.
Về phần Tuyết Ngưng, sau khi biết Phương Bành Hạc vốn là hoàng thượng uy lãnh của Tịch quốc, đã nghe danh từ lâu mà cũng không thể ngờ ngay chính bản thân nàng ta vốn đã được định hôn ước với người từ trước.
Thế mà…
Tuyết Ngưng khẽ thở dài, buồn bã đưa mắt ngắm nhìn thật kĩ Phương Bành Hạc.
Ngũ quan hắn cân đối đến từng đường nét, khí chất vương giả, lạnh lùng, uy phong cuồn cuộn bức người.
Liệu nàng ta còn có cơ hội được trở thành phi tần của Phương Bành Hạc nữa hay không? Tuyết Ngưng thầm hỏi trong lòng.
Đội cấm vệ quân đứng nghiêm chỉnh canh gác bên ngoài, bất cứ một tiếng động nào cũng khiến họ chú ý, cẩn thận quan sát mọi ngóc ngách xung quanh để bảo vệ an toàn tuyệt đối cho hoàng thượng.
Những kẻ còn lại vốn trước đây coi thường, khinh bỉ hắn ra mặt, nay sau khi đã nắm rõ thân phận cao quý của Phương Bành Hạc, thái độ vẫn còn chưa hết cả kinh, lúc nào cũng khép nép, lo sợ bị hắn lôi ra chém đầu vì mắc tội khi quân.
– Bệ hạ, thời gian vừa qua Tuyết phủ đã đắc tội với người, xin người thứ tội!
Tuyết Thiều Quang ho lên vài tiếng, mệt nhọc nói.
Phương Bành Hạc vội vàng bước xuống bên cạnh ông, mỉm cười hiền lành:
– Nghĩa phụ, dù cho con có là vua của một nước, nhưng với Bành Hạc, người vẫn là cha của con.
Nụ cười ấm áp đó của hắn vẫn là lần đầu tiên Mạch Tiểu Khê được tận mắt nhìn thấy, khác hẳn gương mặt lạnh lùng, thâm hiểm của hắn như mọi khi.
Nàng chợt thoáng sững sờ đôi chút.
Tuyết phu nhân nãy giờ đứng im lặng bên cạnh phu quân, mãi mới dám lấy can đảm ra để mở miệng nói chuyện:
– Bẩm hoàng thượng, những ngày vừa qua Tuyết phủ đã có thái độ không phải với người.
Đặc biệt là Tuyết Ngưng.
Chỉ mong hoàng thượng thương tình bỏ qua cho chúng thần.
Phương Bành Hạc vốn không muốn tính toán hay so đo với phụ nữ, rất nhanh bèn gật đầu đồng ý.
Tuyết lão tiên sinh đôi mắt rưng rưng, ông không ngờ người con nuôi trước mặt mình kia lại là một đấng quân vương đứng đầu Tịch Quốc.
Chợt, ông bỗng dưng nhớ tới Tuyết Phàm, buồn rầu nói:
– Con sẽ trừng phạt Tuyết Phàm như thế nào?
Trước câu hỏi của Tuyết Thiều Quang, hắn trầm ngâm không đáp.
Một lát sau, Phương Bành Hạc khẽ thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu:
– Con đã giao lại toàn bộ mọi việc cho La Hải Triều xử trí.
Quy tắc của con từ xưa tới nay đó là bất kì kẻ nào phạm tội cũng sẽ xử phạt theo đúng luật lệ.
Vương tử phạm pháp, tội trạng ắt như thường dân.
Tuyết lão tiên sinh muốn xin hắn giảm hình phạt cho Tuyết Phàm, nhưng nghe hắn quả quyết như vậy, ông biết nếu có xin cũng không thành công.
Còn về phần Tuyết phu nhân, thực ra bà ta cũng có tội.
Chính sự ích kỉ, lừa dối của bà ta đã khiến A Mẫn phải chết trong đau đớn.
Bởi vậy, tội ác này của bà ta cũng không thể nào làm ngơ.
Chờ cho mọi việc xong xuôi, Tuyết phu nhân cũng sẽ bị đem ra xử tội, trả giá cho tất cả những hiểu lầm, toan tính độc ác từ ngày xưa và trong cả hiện tại.
Cứ như thế, một gia đình vốn đang rất hạnh phúc, yên ấm bỗng dưng bị hủy hoại nghiêm trọng.
Tuyết phu nhân biết mình khó thoát tội, trong lòng cay đắng chua xót khôn nguôi.
Hiện giờ, dù cho bà ta có ân hận day dứt như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể nào cứu vãn được mọi việc nữa.
Mối lo duy nhất của Tuyết phu nhân hiện nay là Tuyết Ngưng.
Như đã hiểu ra tâm tư của bà, Phương Bành Hạc liền thu lại ánh mắt dịu dàng khi trước, lạnh nhạt lên tiếng:
– Về phần hôn ước giữa con và Tuyết Ngưng, nay con cũng muốn làm rõ tất cả!
Tuyết Ngưng nghe thấy hai tiếng ” hôn ước”, trái tim bất giác đập loạn nhịp, hồi hộp yên lặng lắng nghe.
Nàng ta thầm trách bản thân thời gian qua đã có thái độ không tốt với Phương Bành Hạc, lại còn cố gắng bám víu vào Chấn Vương, thách thức hắn.
Chỉ mong Phương Bành Hạc niệm tình cha mà bỏ qua mọi chuyện.
Mạch Tiểu Khê nãy giờ đứng lặng lẽ đằng sau hắn, bất giác cũng muốn nghe xem Phương Bành Hạc sẽ xử lý chuyện tế nhị này như thế nào.
Bạn đang đọc bộ truyện Vật Cưng Của Đế Vương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vật Cưng Của Đế Vương, truyện Vật Cưng Của Đế Vương , đọc truyện Vật Cưng Của Đế Vương full , Vật Cưng Của Đế Vương full , Vật Cưng Của Đế Vương chương mới