Lâm Thiển gọi cho bác Mã thì biết chú ấy theo anh hai Lâm Triết có việc rồi, thế là cô liền chuyển sang đi xe buýt nhưng rất không may cô đến trễ nên lại bị lỡ trạm, tuy nhiên cô vẫn không hề bỏ cuộc, có thể đi taxi mà, và cô đã ngồi bên đường bắt taxi gần hai chục phút mà chẳng có chiếc nào chịu ghé hết.
Không biết nói gì luôn.
Ai nói không biết?
Là mất mặt, rất là mất mặt luôn.
Trong khi đó cái tên Lục An Thành này trong suốt quá trình vẫn luôn đứng một bên tươi cười nhìn cô diễn trò hề.
" Tôi đang nghĩ, chú lớn hơn tôi nhiều tuổi như vậy, ở bên cạnh tôi không cảm thấy áp lực tuổi tác hay sao?" Lâm Thiển xấu xa lên tiếng.
" Em chưa từng nghe nói tình yêu không phân biệt tuổi tác hay sao? Huống hồ tôi chỉ mới hai mươi lăm tuổi, vẫn còn rất trẻ.
"
Đúng là còn rất trẻ, lại còn đặc biệt xinh đẹp chết người nữa chứ!
Phi
Lâm Thiển não mày đang nghĩ cái quỷ gì vậy hả?
Lơ là chút là nghĩ bậy à!
Thật sự là chết người theo đúng nghĩa trên mặt chữ đó.
" Sao nhìn tôi chằm chằm vậy, có phải phát hiện ra tôi rất đẹp trai phải không!" Lục An Thành tự tin nói:" Si mê tôi rồi?"
Cô si mê hắn?
Đang kể chuyện kinh dị đấy à.
Lâm Đằng suốt ngày hết nói cô tự luyến đến mắng cô mặt dày, vậy mà người bên cạnh anh ta cũng đâu có thua kém gì cô? Còn dám nói cô.
" Tới trường rồi.
"
Lâm Thiển theo lễ phép cảm ơn hắn một tiếng rồi tháo dây an toàn ra, đưa tay định mở cửa bước xuống.
" Em ở đây chờ tôi một chút đã.
"
Sao đó Lục An Thành mở cửa ra khỏi xe, ma xui quỷ khiến như thế nào mà cô lại nghe lời hắn ngồi chờ thiệt nữa chứ?
Cũng không lâu lắm, tầm năm phút sau Lục An Thành đã quay lại, tên tay còn cầm theo một cái túi quay xách bự, rồi nhét nó vào tay Lâm Thiển.
" Bữa sáng là rất quan trọng, không được bỏ bữa, em mà bỏ bữa, tôi sẽ đau lòng.
Đừng nghe lời Lâm Đằng nói, em như thế nào tôi cũng đều thích.
" Câu này Lục An Thành nói rất chân thật.
Lâm Thiển bị dáng vẻ lạ lẫm này của hắn làm cho ngây người, không biết sao trong đầu cô đột nhiên có thứ gì đó lướt qua, nhưng rất mơ hồ, cô còn chưa nắm bắt được nữa thì thứ đó đã biến mất, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Lâm Thiển lắc lắc đầu theo bản năng để xua tan sự bất thường đó.
Nắm chặt lấy tay xách, cô nói một tiếng cảm ơn rồi bước xuống xe.
" Với tôi em không cần nói hai từ cảm ơn và xin lỗi.
"
Một câu nói hết sức khó hiểu cùng bất thường giống như tâm tình của cô hiện tại.
Lâm Thiển hơi dừng bước chân nhưng cũng không quay người lại, rồi tiếp tục đi vào cổng trường.
Lục An Thành nhìn bóng dáng của Lâm Thiển ngày một xa hơn, cuối cùng hoàn toàn khuất bóng thì nụ cười trên gương mặt xinh đẹp đến yêu mị của anh cũng mất tăm không một dấu vết, chỉ còn lại sự lạnh lùng u ám.
" Thiển Thiển.
"
Khi anh gọi thầm tên cô, trong đó chứa đựng bao nhiêu yêu chiều cũng chỉ có anh mới biết được.
Bạn đang đọc bộ truyện Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm, truyện Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm , đọc truyện Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm full , Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm full , Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm chương mới