Chu Minh cầm bài kiểm tra của Văn Chiêu để đối chiếu sửa lỗi những chỗ sai, Chu Minh nhếch miệng:" Tao nói này, mỗi lần kiểm tra mày làm bài tốt thật đấy." Ngoài miệng nói chuyện nhưng trên tay lại đang sao chép bài bằng tốc độ nhanh chóng.
Trên tay Văn Chiêu nghịch điện thoại ừ một tiếng cho có lệ, cậu liếc mắt nhìn Chu Minh, cau mày nói:" Mày chép dữ vậy xong lại không đọc lại bài."
"Ít nhất phải sửa đáp án đúng còn hơn là không sửa." Chu Minh lắc cái bút trong tay sau đó vẩy đầu bút rồi lại đem bút ném trên bàn.
" Không có mực không thể chép được."
" Mày lấy mấy cái đề mày làm sai sửa đúng lại sau đó tìm mấy dạng đề này làm vài lần rồi dùng cách đó còn hơn mày chép dày một quyển như này mà không học.
"
" Nếu tao có thể nghĩ một ra ba thì khóa học văn hóa không muộn thì sớm tao đã tham gia rồi.
"
Văn Chiêu gật gật đầu tỏ vẻ rất là tán thành.
Chu Minh tức giận đến trợn trắng mắt chế nhạo nói: "Vâng vâng, nếu mày được điểm cao nhất lớp thì hẵng khoe khoang với tao!"
Văn Chiêu hừ một tiếng " Cao điểm nhất lớp không tới lượt tao." Sau lại nói thêm:" Cao điểm nhất trong buổi kiểm tra thử thì có thể."
" Nhất định là mày đang tự tin quá rồi!" Vẻ mặt Chu Minh không tin.
Thành tích Văn Chiêu thuộc loại tốt, qua các môn học có thể nhìn thấy rõ.
Môn toán có thành tích tốt nhất, mỗi lần kiểm tra xong môn toán đều cao và có thể xếp hạng hai hoặc năm hoặc sau trong lớp chỉ kém hạng nhất chút điểm.
Văn Chiêu đeo tai nghe lên, thuận miệng nói: " Nếu tao đạt được điểm cao nhất trong học kì này thì tất cả đồ uống mày phải bao."
" Được, chơi luôn!."
Những tiếng còi xe inh ỏi ồn ào, quảng trường thương mại đông nghịt người.
Đến gần tối, những biển quảng cáo cùng đèn đường to lớn bắt đầu bật đèn, bầu trời dường như chuyển sang màu cam phai dần, vầng sáng trên khuôn mặt cũng trở nên mơ hồ mang theo sắc cam.
Văn Chiêu lôi kéo Giang Thăng qua đường cái, đúng là giờ cao điểm, có rất nhiều người đang qua đường.
Ánh mặt trời mờ dần cùng ánh đèn nê ông đan xen nhau, mỗi người dường như đều bị bao phủ bởi vầng sáng đỏ.
Giang Thăng bị Văn Chiêu kéo qua đám đông.
Mặt Văn Chiêu dường như cũng trở nên mơ hồ không rõ, chìm ở trong ánh chiều tà và trở nên rực rỡ trong ánh đèn nê ông.
"Đi đâu vậy?"
Văn Chiêu đội mũ áo hoodie lên, nhét một bên tai nghe vào tai Giang Thăng.
Cậu dắt hắn bước nhanh không giải thích, vô sổ biển quảng áo thụt lùi phía sau, lướt qua đám đông khác nhau, Văn Chiêu hưng phấn mà nói "Đi ăn lẩu!"
Giang Thăng chỉ cảm nhận được trên tay hắn truyền đến cảm giác ấm áp, trên tai nghe phát ra âm nhạc sôi động, sườn mặt thiếu niên còn chìm ở ánh sáng loang lổ mang theo vầng sáng đỏ.
Hai người gần như chạy xuyên qua đám đông, thanh âm Giang Thăng như hòa tan vào tiếng ồn ào đông người:" Chúng ta giống như đang chạy trốn cùng nhau vậy."
Văn Chiêu nghe thấy vậy cười nói: " Chạy trốn đến quán lẩu."
"Đến quán lẩu không được gọi là chạy trốn vì nó không đủ xa."
Văn Chiêu kéo tai nghe trên tai Giang Thăng xuống, nắm tay hắn chạy về phía trước, kiêu ngạo nói:" Vậy chạy tới Tây Tạng, Vân Nam, Nepal."
Giang Thăng cười: " Chạy tới mặt trăng luôn."
Văn Chiêu cười nói " Mang anh tới mặt trăng luôn."
Hai người đi vào quán lẩu, nồi lẩu đầy dầu đang sôi ùng ục, cay sặc người.
Văn Chiêu gọi tám bẩy cái đĩa đầy bàn, cậu ăn đến chóp mũi đổ đầy mồ hôi, miệng đỏ bừng.
Văn Chiêu muốn ăn cái gì Giang Thăng liền cho cái đó vào nhúng sau đó gắp ra để trong bát Văn Chiêu.
" Anh có muốn ăn một phần cơm chiên hay không?" Văn Chiêu ngẩng đầu hỏi hắn.
Giang Thăng lắc đầu, gắp phần thịt bụng đã chín bỏ vào bát mình.
Văn Chiêu biết Giang Thăng rất kén ăn.
Cậu vẫy tay gọi phục vụ:" Làm phiền cho tôi một phần bánh dày đường nâu."
Văn Chiêu chỉ Giang Thăng: " Mang cho hắn."
Giang Thăng gắp một miếng bỏ vào trong miệng nuốt xuống, sau lại buông chiếc đũa xuống, mang theo vẻ không muốn ăn nữa.
Văn Chiêu hài hước nói: " Thật kén ăn."
"Chỉ là anh ăn không quen."
Giang Thăng nhìn món súp đỏ ở trước mặt cùng Văn Chiêu đang ăn đến cái trán đổ mồ hôi, tầm mắt hắn trở nên mờ mịt.
Âm thanh ồn ào náo động trở nên ngày càng xa, chỉ còn lại nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Hắn nhìn món súp màu đỏ kia như thấy ác mộng, tầm mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ, màu đỏ bao trùm lên võng mạc của hắn.
Trong đầu hắn có âm thanh vù vù, tất cả đều màu đỏ, tiếng sôi sùng sục của nồi lẩu như biến thành sóng vỗ vào đá ngầm.
"Giang Thăng, Giang Thăng." Văn Chiêu gọi hắn.
Giang Thăng như trong giấc mộng tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy cả thân đổ mồ hôi lạnh.
Hắn cầm lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm, cố nở một nụ cười:" Sao vậy?"
Văn Chiêu như suy nghĩ gì nhìn hắn: " Anh vừa rồi nhìn chằm chằm món súp này như mất ba hồn sáu phách vậy, rất dọa người."
Giang Thăng sững sờ nhìn Văn Chiêu, hắn kéo khóe miệng nở một nụ cười tự tin nhìn Văn Chiêu:" Em cho rằng món này giống cái gì?"
Văn Chiêu gắp một miếng cá bỏ vào miệng, mơ hồ nói:" Biển, biển đỏ."
" Đúng rồi,chính là biển đỏ." Giang Thăng gật gật đầu chắc chắn nói, trong mắt là hưng phấn, hai tay cọ vào bàn phát ra âm thanh chói tai.
Văn Chiêu nhắm mắt lại, nói không ra cảm xúc:" Đúng rồi là biển, biển đỏ còn có biển hoảng hôn và rất nhiều biển nữa."
Văn Chiêu nhìn cái tay đang cọ dưới bàn của Giang Thăng đang thần kinh không ổn định, cậu im lặng nuốt đồ ăn vào miệng.
Cậu nghĩ, lại nữa, đây không phải là lần đầu tiên.
Sau khi Văn Chiêu ăn xong, cậu tính tiền rồi mang Giang Thăng đi ăn cơm, cậu tìm một nhà hàng Tô Cháu gọi hai món chay.
Bạn đang đọc bộ truyện Ve Sầu Mùa Thu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ve Sầu Mùa Thu, truyện Ve Sầu Mùa Thu , đọc truyện Ve Sầu Mùa Thu full , Ve Sầu Mùa Thu full , Ve Sầu Mùa Thu chương mới