Con ngươi của Văn Chiêu trừng lớn, trên mặt cậu trắng bệnh như không có máu, cổ cậu như nghẹt lại, đôi môi cậu run rẩy phát ra thanh âm khàn khàn:" Chúng ta là bạn tốt mà."
Đôi mắt Giang Thăng đỏ ngầu, vẻ mặt hưng phấn điên cuồng, hắn bóp cằm Văn Chiêu trào phúng nói: "Tôi từ đầu đều không muốn làm bạn bè tốt gì đó của em cả.
Tôi chỉ nghĩ tới ôm em và khiến em là của riêng tôi thôi."
Văn Chiêu không thể tin tưởng, dùng sức giãy giụa dây lưng đang trói buộc đôi tay, cậu lớn tiếng kêu gào: "Đồ điên! Anh đúng là đồ điên!"
Giang Thăng đỏ ngầu con mắt: " Đúng vậy, tôi là kẻ điên, tôi nhìn thấy ánh mắt của em liền điên rồi!".
Giang Thăng như đau khổ lấy tay che mặt, thần kinh không bình thường lẩm bẩm:" Tôi không muốn như vậy...!Tôi không muốn làm như vậy...!Là do em đã chọc tôi tức giận! Tại sao em lại không thể ở bên cạnh mỗi tôi thôi? Tôi không muốn như vậy, tôi tưởng chỉ mãi yêu thương em thôi."
Giang Thăng nhào về phía Văn Chiêu, hắn gắt gao ôm cậu vào trong lòng ngực.
Giang Thăng như người có bệnh nan y đang trong gia đoạn nguy kịch xong lại nắm được sợi dây cứu mạng mình liền si ngốc điên cuồng nói:" Em là người tới cứu tôi."
Đôi mắt đỏ sẫm, vẻ mắt hắn nhìn vô cùng hung ác đáng sợ, hành động thần kinh điên cuồng cùng lời nói không bình thường tất cả những điều đó đã khiến Giang Thăng nhìn như một người mất trí.
Văn Chiêu cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trước mắt cậu tất cả mọi thứ biến thành màu đen khiến cả người cậu run rẩy sợ hãi.
Giả...!Tất cả là giả hết! Đến cả Giang Thăng cũng không muốn làm bạn tốt của cậu.
Cậu mờ mịt nhìn Giang Thăng đang thần kinh không được ổn định trong lòng quặn đau.
Hóa ra là do cậu ảo tưởng...!Những lời nói bén nhọn cùng hành động điên cuồng kia lại biến thành con dao sắc bén chém ngã cậu.
" Tôi vẫn luôn đem anh đối xử như người bạn đặc biệt nhất của mình." Giọng nói chứa đầy sự đau xót.
Giang Thăng nâng mặt lên nhìn, đôi mắt màu đỏ tươi mất khống chế mà hô to "Không cần! Tôi không cần cái gì gọi là người bạn đặc biệt nhất! Tôi chỉ cần em luôn nhìn tôi và chỉ luôn nhìn tôi mà thôi!" Cuối cùng thì, Giang Thăng vẫn là kẻ điên.
Giang Thăng giữ khuôn mặt Văn Chiêu, ý đồ muốn ngăn chặn cái miệng đỏ thắm kia nói tiếp, hắn gặm cắn cánh môi mềm mại của cậu.
Giang Thăng hưng phấn kích động, hắn không màng Văn Chiêu giãy giụa liền bóp chặt cằm cậu bẻ ra miệng cậu rồi cho đầu lưỡi của mình đi vào dây dưa cùng đầu lưỡi mềm mại đỏ thắm của cậu.
Văn Chiêu ô ô giãy giụa, đôi tay bị trói buộc, hai chân thì bị Giang Thăng gắt gao đè nặng, cằm bị Giang Thăng bóp khép không được.
Giang Thăng liếm mút đầu lưỡi của cậu, nước miếng dư thừa theo khóe miệng cậu chảy xuống.
Giang Thăng hưng phấn đến phát cuồng.
Hắn hút chiếc lưỡi mềm mại của Văn Chiêu ở trong miệng, liếm thịt non trong miệng cậu, cắn nuốt nước miếng trong miệng cậu, phảng phất như đó là món ăn trân quý mỹ vị vậy.
Giang Thăng buông đôi môi bị hôn sưng đỏ của cậu ra, liếm nước miếng lưu ở trên khóe miệng cùng cằm cậu.
Văn Chiêu bị hôn đến thiếu oxy, sắc mặt ửng hồng nằm liệt trên người Giang Thăng, nhục nhã mà nói: " Anh con mẹ nó mau thả tôi ra!!"
Giang Thăng cười dữ tợn, "Thả em? thả em xong em sẽ chạy đi nơi nào? Dù em đi chỗ nào tôi cũng vinh viễn sẽ không bao giờ tha cho em!"
Giang Thăng bế Văn Chiêu lên, chân hắn đá văng cửa phòng ngủ rồi ném Văn Chiêu lên trên giường.
Sắc mặt Giang Thăng trầm xuống nhìn cậu, khóe miệng mỉm một nụ cười kì dị.
Giăng Thăng cởi hết quần áo trên người ra rồi nhìn ánh mắt hoảng sợ của Văn Chiêu, nụ cười lại càng thêm quỷ dị.
Giang Thăng di chuyển bàn tay đến bên hông Văn Chiêu, hắn chậm rãi cởi bỏ dây lưng đang trói buộc cậu ra ném xuống đất làm nó phát ra tiếng cạch một cái.
Văn Chiêu nghe được tiếng theo phản xạ có điều kiện cậu khẽ run một chút.
"Đừng tới đây." Thanh âm khô khốc tràn ngập sự run rẩy.
"A." Giang Thăng nhếch mép, nụ cười của hắn mang đầy sự quỷ dị.
Giang Thăng bước đi hướng về phía con mồi của hắn.
Từng bước từng bước đi tới cùng vẻ mặt si mê điên cuồng..
"A a a a a a a a a!!!" Văn Chiêu sợ tới mức thét chói tai, cậu run sợ bò về phía sau nhưng một đôi tay bắt lấy chân cậu dùng sức kéo lại.
Giọng nói lạnh băng ầm ầm vang bên tai cậu:" Em tưởng chạy đi đâu? Hửm?" Tựa như hơi thở ẩm ướt của rắn độc cạnh kề bên tai cậu.
Văn Chiêu quay đầu lại, đôi mắt phiếm hồng cầu xin nhìn Giang Thăng: "Thả tôi ra đi!" Đôi mắt cậu ngày thường kiêu căng nhưng giờ đây lại tràn ngập sợ hãi.
Giang Thăng không dao động mà càng thêm nảy sinh ác độc lôi kéo quần áo Văn Chiêu.
Văn Chiêu điên cuồng giãy giụa, cậu lấy chân dùng sức loạn đá.
Giang Thăng bắt lấy chân cậu dùng sức tách ra, hắn kéo quần lót Văn Chiêu xuống.
Văn Chiêu như con cá bị hoảng sợ đang cố giãy giụa, cậu run rẩy khóc:" Không cần nhìn...!Không cần nhìn! Cầu xin anh." Cậu như là con ếch xanh bị mổ xẻ, trần trụi dưới ánh mặt trời.
Cậu khát cầu được giữ lại tôn nghiêm cuối cùng.
Giang Thăng kéo lấy đầu tóc Văn Chiêu, hắn ở bên tai cậu âm độc mà nói: "Đêm đó em ngủ ở nhà tôi tôi sớm đã đem lỗ nhỏ dâm đãng của em liếm ướt hết rồi, d*m thủy của em còn bắn đầy mặt tôi nữa.
Tôi dùng dương v*t của mình cọ đi cọ lại nó làm nó dính đầy tinh dịch của tôi rồi đồ dâm đãng thiếu làm ạ."
Sợi dây căng thẳng trong đầu cậu " tạch " một tiếng như đứt mất.
Văn Chiêu lắc đầu mờ mịt nhìn Giang Thăng, đôi mắt chứa đầy nước mắt nóng từng giọt rơi ra ngoài rơi trên mu bàn tay Giang Thăng.
Giang Thăng nhìn nước mắt Văn Chiêu nhất thời hoảng sợ, hắn đem Văn Chiêu ôm đến trong lòng ngực, mặt dán mặt cậu: " Em không phải đồ dâm đãng, em là bảo bối của tôi.
Tiểu Chiêu...Tiểu Chiêu của tôi." Hắn mút hôn gương mắt đẫm nước của Văn Chiêu, liếm đi nước mắt cậu.
Giang Thăng vuốt ve da thịt Văn Chiêu, hô hấp nặng nề: "Đừng khóc, anh sẽ vĩnh viễn yêu em." Giang Thăng mút hôn mặt Văn Chiêu, cần cổ thon dài cùng đầu vai mượt mà.
Hắn là một người yêu đến lưu luyến si mê điên cuồng, hắn ngưỡng mộ ánh nắng mặt trời kia, hắn khát vọng muốn nó chiếu sáng cả người hắn, chỉ chiếu sáng một mình hắn và chỉ vì hắn có thể khiến nó ngoi lên và lặn xuống.
Hắn ngang ngược thô lỗ mà hôn toàn thân cậu, mở đôi chân loạn đá của cậu hung hăng ra khiến nó lộ ra đóa hoa phấn nộn bên trong.
Giang Thăng si mê nhìn chăm chú vào đóa hoa kiêu ngạo mềm mại, hắn thò lại gần ngửi hương thơm tỏa ra từ nó.
Nó cũng như chủ nhân của nó đang khóc chảy ra d*m thủy, hắn ngậm hoa huy*t kiêu ngạo trong miệng giống như người đang khát liếm hút dâm dịch, ngậm nước sốt giàn giụa của hoa huy*t trong miệng rồi hút nó khiến nó run rẩy co rút.
" Ô ô...!Đừng đối xử với tôi như vậy! Dơ muốn chết...quá bẩn." Văn Chiêu nằm liệt trên giường, đôi tay bị khóa ở phía sau, hai chân bị Giang Thăng bóp bẻ ra, cậu khuất nhục bất lực rơi lệ.
Giang Thăng lật Văn Chiêu lại, hắn ấn đầu cậu xuống giường làm cậu quỳ gối trên giường, bẻ ra chân, cặp mông cậu cao cao chu lên về phía sau lộ ra hoa huy*t chứa đầy nước sốt dâm dịch cùng hậu huyết hồng phấn.
Tư thế phóng đãng khuất nhục làm cậu hỏng mất.
Cậu kêu to, cầu xin Giang Thăng thương hại.
Đầu Giang Thăng tiến đến giữa hai chân Văn Chiêu, vươn đầu lưỡi từ kẽ mông chậm rãi liếm xuống dưới, liếm qua hậu huyện hồng phấn cùng hoa huy*t ướt mềm.
Bạn đang đọc bộ truyện Ve Sầu Mùa Thu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ve Sầu Mùa Thu, truyện Ve Sầu Mùa Thu , đọc truyện Ve Sầu Mùa Thu full , Ve Sầu Mùa Thu full , Ve Sầu Mùa Thu chương mới