Chương 20. Chia tay
Hai người uống rượu và đàm luận chuyện phiếm, lúc này Nhân Huệ Vương tò mò hỏi.
-Lúc này ta thấy ngươi có mấy đòn cước rất lạ, nhanh và hiểm. Đấu với hai tên võ sư to lớn ta thấy người sử dụng chiêu thức lạ trong nhu có cương trong cương có nhu. Ta là người cũng giao lưu nhiều môn phái mà chưa thấy bao giờ không biết có phải từ môn phái Quỷ cốc không ?
Mạnh phân trần.
-Cái này thì không phải, thực ra sư phụ ta đi vân du nhiều nước ông gặp nhiều cao thủ nên học hỏi và rút tỉa kinh nghiệm rồi truyền lại cho ta để phòng thân.
Thái cực quyền Trần gia Phái xuất hiện thế kỷ 18 lúc này chưa xuất hiện trường phái nội gia quyền nên Nhân Huệ Vương thấy lạ và cũng khó giải thích. Nhân lúc nói chuyện vui vè Mạnh đề nghị.
-Tại hạ có yêu cầu hơi quá đang ngài có đeo cây kiếm quý, là người thích kiếm không biết ngài có thể cho tại hạ xem qua được không.
Nhân Huệ Vương cởi bội kiếm và đưa cho anh. Mạnh cầm lấy cẩn thận xem xét, ngắm nghía là người có kinh nghiệm xem đồ cổ nên anh thấy kiếm này dùng để chiến đấu chứ không phải kiểm đeo để trang trí. Vỏ kiếm bằng gỗ sơn trang trí chứ không khảm nạm cầu kỳ. Rút kiếm ra thì nó làm bằng thép màu đen, kiếm hơi cong để tạo lực chém đầu kiếm không thon nhọn và to ra hơi vát giống đầu lưỡi đao. Nhìn giống như kiếm lai đao, thời nhà Trần phổ biến kiếm cong để tạo lực chém hiệu quả hơn và chỉ có một lưỡi sắc chứ không phải lưỡi kiểm thẳng và sắc cả hai bên như kiếm các nước khác. Lưỡi kiếm được trang trí ở cả hai mặt và có đồ án giống nhau, mỗi mặt được bắt đầu từ đầu kiếm là hình ảnh mặt trời có mây đối xứng ở hai bên, tiếp đến là 4 hình rồng nối đuôi nhau chầu vào. Tiếp nữa là hoa văn dây lá uốn lượn hình sin. Tất cả hoa văn đều được thể hiện bằng kỹ thuật chạm chìm rồi cẩn vàng. Mạnh thầm ước ao nếu mang kiếm này về thời mình chắc đấu giá có tiền tỷ . Tự nhiên thấy cầm tiền tỷ trong tay anh cảm thấy mình như đang mơ, múa thử đường kiếm tiếng gió xé kêu vù vù rất vừa tay.
Thấy anh cầm thanh kiểm đầy vẻ si mê thích thú, Nhân Huệ Vương nói luôn.
-Bảo kiếm tặng anh hùng, nếu ngươi thích ta tặng nó cho ngươi.
Mạnh mừng rỡ, nhưng giả vờ từ chối nhưng thấy anh thích nên Nhân Huệ Vương tặng luôn. Đúng lúc này tiếng bước chân tên huyện úy vang lên y tới báo đã tịch thu đồ xong mời anh và Nhân Huệ Vương đến huyện. Khi đi đến huyện nha thấy đồ đạc tịch thu chất đầy ngoài sân, thấy hai người đến viên quan huyện chạy tới đưa bản kiểm kê cho Nhân Huệ Vương và cười đầy nịnh nọt.
-Đây là bản kê biên mời hai người vào trong uống nước rồi xem xét.
Ngồi xuống ghế, Nhân Huệ Vương ngó qua rồi đưa cho Mạnh với vẻ không quan tâm. Mạnh xem kỹ thấy ngoài vạn lượng bạc thu được thì còn có một số đồ cổ do tên chủ sòng bạc đến bắt nợ nhà các con nợ hoặc người ta thế chấp. Anh tò mò lên muốn ra xem chỗ đồ cổ đó, thấy anh muốn ra xem nên viên huyện quan bảo tên hiệu úy dẫn anh đến xem. Mạnh xem xét các món đồ cổ chủ yếu là những đĩa lớn để trang trí, một số lư hương đỉnh đồng, đột nhiên anh nhìn thấy một cuộn giấy anh mở ra thấy một bức tranh thủ mạc và bộ số thi từ góc bên dưới. Nhìn nét thư pháp anh thấy quen quen như đã nhìn ở đâu rồi, ra lệnh hệ thống ra trong từ điển thư pháp anh nhận được thông báo.
-Kết quả phân tích : Thư pháp theo phong cách Hoàng Đình Kiên.
Tim Mạnh đập thình thịch, Hoàng Đình Kiên là nhà thư pháp thời Tống nên với những người nhà Trần có thể họ chưa biết danh tiếng vì thời này thông tin rất chậm chủ yếu là truyền miệng, hơn nữa bản thân bức tranh này trong thời đại này cũng không phải đồ cổ quý giá. Bức thư pháp của Hoàng Đình Kiên có bức được đấu giá hơn 60 triệu đô la năm 2022 tại Trung Quốc, nếu anh mang bức này về thì các rẻ cũng kiếm vài triệu đô. Thấy anh nhìn chăm chú bức tranh tên hiệu úy nịnh nọt.
-Bức tranh này và các nghiên mực tên chủ sòng bạc c·ướp c·ủa một người Hoa dạt sang Đại Việt do c·hiến t·ranh. Họ cầm nghìn lượng bạc nhưng sau một tháng phải trả ba nghìn lượng nên họ đành phải bỏ đi.
Mạnh hỏi thêm, ngươi biết người đó họ gì không. Tên hiệu úy lắc đầu tại hạ không biết, chợt y reo lên.
-Thưa ngài có cách rồi, để tôi tra cuốn sổ ghi chép đồ cầm cố là tra được.
Hắn chạy đi một lát rồi quay lại tay cầm cuốn sổ, sau khi chăm chú tra một lúc hắn chỉ cho anh dòng chữ. Mạnh đọc thì ra người cầm đồ họ Hoàng, như vậy có khả năng con cháu của Hoàng Đình Kiên đã phiêu bạt sang Đại Việt do khó khăn nên phải cầm đồ.
Mạnh cầm luôn bức tranh và nghiên mực rồi quay vào phòng, thấy anh chọn được đồ Nhân Huệ Vương hỏi anh về mấy món đồ lựa được, cầm bức tranh Nhân Huệ Vương chỉ liếc qua khen chữ đẹp rồi đưa cho anh rồi nói.
-Người thích thì cứ cầm đi, ta cũng không thích mấy thứ đồ này.
Lúc này quan huyện hỏi ý kiến Nhân Huệ Vương
-Số của cải tịch thu thì sẽ giải quyết thế nào.
Nhân Huệ Vương khoát tay.
-Số bạc thu được thì đền bù cho huynh đệ ta, còn tài sản khác thì cứ xung công ta không quan tâm tài sản đó.
Thấy Mạnh không có ý kiến gì Nhân Huệ Vương đứng dậy nói tiếp.
-Giờ ta có việc phải đi, đây là vị huynh đệ của ta thuộc quản hạt của huyện này. Các ngươi phải có trách nhiệm bảo vệ. Nếu huynh đệ ta có tổn thương gì đừng trách ta vô tình.
Viên quan cười
-Không dám, đã là huynh đệ của Vương Gia làm sao ai dám làm gì. Tiểu nhân lấy đầu đảm bảo cho vị đại nhân này.
Nói xong Nhân Huệ Vương bước ra ngoài Mạnh đi theo đưa tiến. Nhân Huệ Vương nói.
-Tầm mươi ngày nữa ta cử người ta để học nghề, tuy nhiên ta vẫn mong người suy nghĩ thêm về lời đề nghị của ta. Ta rất cần những nhân tài như ngươi.
Mạnh đáp
-Vâng tôi sẽ cẩn thận suy nghĩ lại yêu cầu của ngài.
Nhân Huệ Vương lên ngựa cùng đám tùy tùng đi thằng, nhìn thấy đám người đi khuất tên Huyện lệnh lau mồ hôi trán. May có các ông bà phù hộ tai qua nạn khỏi tý nữa thì gặp họa to có khi đầu mình dọn chỗ. Hắn cầm mấy tờ ngân phiếu cho vào hộp và nói với Mạnh.
-Đây là chỗ bạc thu được của tên chủ sòng bạc để đền bù cho huynh đài. Mong huynh đài nhận cho.
Hôm nay tự nhiên giải được mối lo, lại nhận cây bảo kiểm của danh tướng hơn nữa kiếm được hai vạn lượng bạc cùng bức thư pháp đắt giá nên Mạnh cảm thấy cao hứng. Anh nhận lấy hộp và từ biệt ra về, tên huyện lệnh ra lệnh cho viên huyện úy cử hai tên lính hộ tống anh về không quên khách sáo mời anh lúc rảnh qua chơi sẽ đón tiếp chu đáo.
Mạnh đi về ghé qua nhà ông Hợi lấy đồ sau đó thuê xe ngựa đi về quê. Việc Mạnh t·rừng t·rị tên chủ sòng bạc làm mọi người ở Huyện rất biết ơn. Mọi người ở huyện truyền tai nhau về một chàng trai nghĩa hiệp đã cứu người và t·rừng t·rị tên nổi tiếng gian ác mang lại sự yên bình cho thị trấn. Thậm chí nhiều người còn đến tửu lâu nơi xảy ra sự việc đến ăn uống và nghe tiểu nhị tường thuật lại sự việc làm quán ăn trở lên đông khách. Việc tiếp đón Vương gia ở tửu lầu của mình làm chủ quán rất hãnh diện và trở thành câu chuyện thường xuyên khoe với thực khách khi đến tửu lầu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!