Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 45: 45. Trở lại kinh thành


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 45. Trở lại kinh thành
Một hôm ông Tùng trao cho anh một bức thư của Chiêu Văn Vương, trong thư Chiêu Văn Vương khen ngợi anh đã giúp ông làm được việc tốt tăng quan hệ với người dân vùng Đà Giang nhưng giục anh về gấp. Lúc này lượng đồng trong các kho đã cạn kiệt, mới chỉ đúc được sáu trăm khẩu súng lớn nhỏ. Riêng Thành Thăng Long đã cần bố trí ba trăm súng lớn, còn một trăm súng nhỏ cho tượng binh. Theo tính toán của Hưng Đạo Vương cần ít nhất sáu trăm khẩu súng nữa để bố trí cho các thành lũy khác và trang bị cho bộ binh. Công bộ đã tâu lên triều đình mọi người đã bàn việc này có người còn để nghị trưng thu đồng của dân, thu cả chuông các chùa để đúc súng nhưng hoàng thượng nói “ Chuông đồng là pháp khí quốc gia “ không thể lấy đúc binh khí nên hiện đang bế tắc. Chiêu Văn Vương muốn anh về đề nghĩ biện pháp đúc thêm súng vì tình hình chiến sự sắp xảy ra. Quân Nguyên Mông đang tập kết lương thực ở gần biên giới. Mạnh vội cho thu xếp công việc đến chào Trịnh Giác Mật để ra về. Biết anh có việc Trịnh Giác Mật không giữ mà tổ chức bữa tiệc chia tay hẹn anh có dịp lại lên chơi.
Mạnh vội vã cùng ông Tùng và ba mươi lính hộ tống cưỡi ngựa về Thăng Long. Lúc này anh đã thành thạo việc cưỡi ngựa, giống ngựa Đại Việt bắt nguồn từ giống ngựa của Vân Nam khá nhỏ vì Đại Việt không phù hợp phát triển kỵ binh nên giống ngựa không cải thiện nhưng dẻo dai. Khác hẳn giống ngựa của Trung Á hay ngựa của Châu Âu cao to như trong phim ảnh giống ngựa này mạnh mẽ chạy nhanh khi phi nước kiệu nhưng không dai sức. Với tốc độ này khoảng ba ngày sẽ về đến kinh thành.
Lúc này ở Hưng Đạo Vương phủ, Trần Quốc Nghiễn người con trai cả đang nói chuyện với Hưng Đạo Vương.
-Cha xem việc này con không thể chấp nhận, đường đường vợ chưa cưới được hoàng thượng chỉ hôn mà Trần Khánh Dư dám tư thông với vợ con thì mặt mũi con để vào đâu. Rồi uy tín của cha nữa, sau này còn uy nghiêm của cha để vào đâu trước ba quân tướng sĩ.
Hưng Đạo Vương đang xem các chứng cứ qua giấy tờ, ông đập bàn.
-Khánh Dư ngươi khinh ta quá đáng, ta đã coi trọng tài của ngươi cho ngươi ghi lời tựa lên cuốn Binh thư yếu lược vậy mà ngươi dám tư thông với vợ chưa cưới của con ta.
Ông quay ra nói với con trai.
-Đi ! hai cha con ta đi gặp hoàng thượng xin người xử trí, dù có mất chức Quốc Công tiết chế ta cũng làm việc này cho ra lẽ.
Mạnh mới về đến kinh thành lúc xẩm tối sau ba ngày mệt mỏi anh vội vã tắm rửa và đi nghỉ ngơi. Sáng hôm sau đến phủ của Chiêu Văn Vương thì gặp lúc ông đi chầu về, Chiêu Văn Vương thấy Mạnh thì vội nói.
-Ngươi biết chuyện gì chưa ? Trần Khánh Dư tư thông với Thiên Thụy công chúa việc này bị bại lộ. Hôm nay trên mọi người bàn tán việc này. Hiện Khánh Dư đang bị trói đưa vào trong cung để Hoàng Thượng trị tội. Ta sợ việc này lành ít dữ nhiều.
Mạnh biết việc này sẽ xảy ra, mặc dù anh đã khuyên can Trần Khánh Dư. Nhà Trần cũng có truyền thống này, chính Hưng Đạo Vương cũng c·ướp vợ người khác rồi giờ đến lượt Trần Khánh Dư. Anh vội nói.
-Hay ngài vào cung để xin vua tha tội cho Khánh Dư tướng quân.
Chiêu Văn Vương lắc đầu.
-Ta có thể cầu xin Hoàng thượng nhưng vấn đề là ở Hưng Đạo Vương. Hoàng thượng mới phong Hưng Đạo Vương chức Quốc Công Tiết Chế nay việc xảy ra Hoàng Thượng phải giữ cho uy danh của Quốc Công nên ta cũng không thể xin được.
Mạnh chợt nhớ Hưng Đạo Vương còn nợ anh một ân tình, giờ đến lúc phải dùng nó anh nói với Chiêu Văn Vương.
-Hưng Đạo Vương còn nợ tại hạ một nhân tình, vậy tôi cùng ngài vào cung xin tha tội cho Khánh Dư.
Chiêu Văn Vương thấy thế gật đầu.
-Cũng chỉ có cách đấy, ngày thường Khánh Dư tính cũng kiêu ngạo nên nhiều người ghét, lúc xảy ra chuyện chẳng thấy có ai đứng ra xin cho Khánh Dư.
Hai người vội vã lên xe ngựa đi Hoàng Cung. Qua cổng thành hai người đi bộ vào trong. Lần đầu tiên Mạnh nhìn thấy điện Càn Nguyên hay còn gọi là điện Kính Thiên trong lịch sử. Đây là tòa cung điện bằng gỗ sơn màu đỏ, mái cong lợp ngói lưu ly mũi hài màu vàng với các hàng cột gỗ lim lớn. Do đang vội lên anh cũng không để tâm ngắm nghía cung điện nổi tiếng trong lịch sử mà thời anh chỉ còn phế tích. Chiêu Văn Vương nhờ thái giám bẩm báo rồi đứng chờ bên ngoài, một lúc sau thì có lệnh cho hai người vào.
Lúc này Trần Nhân Tông đang rồi bời chưa biết xử lý thế nào, nhẹ thì Hưng Đạo Vương không đồng ý, nặng thì phải chém đầu thì vua cũng không nỡ xử tội với vị tướng tài dòng dõi hoàng tộc này. Lúc này có Chiêu Văn Vương xin vào yết kiến vua vội cho vào hy vọng Hưng Đạo Vương nể mặt Chiêu Văn Vương mà tha mạng cho Trần Khán Dư. Hai người vào trong điện thấy vua đang đứng cạnh Hưng Đạo Vương, Trần Quốc Nghiễn đứng phía sau căm tức nhìn Khánh Dư đang bị trói quỳ dưới đất. Mạnh tiến lên quỳ xuống hành lễ.
-Thiên lôi tướng quân Trần Mạnh kính chúc hoàng thượng vạn tuế. Xin ra mắt Quốc Công.

Bạn đang đọc bộ truyện Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng tại truyen35.shop

Nhà vua nói “ Bình thân” lúc này Hưng Đạo Vương gật đầu coi như chào hỏi. Lúc này Chiêu Văn Vương cũng hành lễ chào hỏi nhà vua và Hưng Đạo Vương. Chiêu Văn Vương nói.
-Tội của Khánh Dư là rất nặng, nhưng mong hoàng thượng và tướng quân xem xét Khánh Dư cũng là người có công với triều đình mà miễn cho tội c·hết.
Hoàng thượng ngần ngừ giây lát rồi nói với Chiêu Văn Vương.
-Việc này ta đã giao cho Hưng Đạo Vương toàn quyền xử lý, ta cũng không tiện xen vào.
Hưng Đạo Vương tức giận nói.
-Ta cũng xem trọng tài năng của Khánh Dư nhưng hắn khinh người quá đáng tội thông dâm với công chúa khi đã được ban hôn là kháng chỉ hoàng thượng tội này không thể tha được.
Chiêu Văn Vương thấy Hưng Đạo Vương nói vậy thì cũng im lặng không biết nói sao. Mạnh thấy thế tiến tới bên Hưng Đạo Vương hành lễ.
-Lúc trước Quốc Công có hứa với tại hạ là nợ tại hạ một nhân tình sau này sẽ trả. Giờ tại hạ cũng không mong cầu gì chỉ mong tướng quân tha mạng cho Khánh Dư tướng quân.
Mọi người trong điện nhìn Mạnh ngạc nhiên, quyền của Hưng Đạo có thể phong tước cho bất kỳ ai, nếu Mạnh có thể dùng ân tình này xin chức tước thì Hưng Đạo Vương khó có thể từ chối, hoặc xin bổng lộc ban thưởng nếu chỉ cần có chút công lao nhưng anh lại từ bỏ để xin cho Trần Khánh Dư. Trần Quốc Nghiễn thấy thế thì nói.
-Cha ! việc này không thể. Ân tình thì có thể trả vào lúc khác, đây là danh dự gia đình ta không thể tùy tiện đồng ý với thỉnh cầu này.
Trần Hưng Đạo khó xử nhìn Mạnh rồi nhìn Khánh Dư. Lời nói của ông nặng tựa thái sơn, trước đã hứa nợ ân tình mà Mạnh lại dùng nó để cứu người thì chàng trai này cũng là người trọng tình nghĩa hơn nữa đây là một người tài năng mà ông cũng muốn trọng dụng trong cuộc chiến chống quân Thát sắp tới, một bên là danh dự gia tộc. Ông nhìn Mạnh hỏi lại lần nữa.
-Ngươi có chắn chắn dùng ân tình của ta để cứu Khánh Dư. Ngươi nên nhớ ta có thể cho người bổng lộc hoặc quyền cao chức trọng những cái có thể ngươi phấn đấu cả đời cũng không thể đạt được.
Mạnh gật đầu.
-Đa tạ ý tốt của tướng quân, nhưng ý tại hạ đã quyết mong tướng quân giữ lời.
Hưng Đạo Vương thở dài quay ra nói với Hoàng Thượng.
-Việc này thần để Hoàng Thượng xử lý, dù hoàng thượng có xử thế nào thần cũng không nửa lời oán tránh.
Vua Trần Nhân Tông như trút được gánh nặng, ông liếc nhìn Mạnh bằng ánh mắt tán thưởng. Vua tuyên bố.
-Khánh Dư tội c·hết được xá, nhưng tội sống khó tha. Vậy trẫm quyết định cách hết chức tước bổng lộc của ngươi đuổi về làm thứ dân. Tài sản, nhà cửa ruộng đất bị tịch thu để đền bù cho Quốc Nghiễn. Phạt trượng năm mươi trượng. Khánh Dư ngươi có phục không ?
Khánh Dư đến đây đã xác định mình mang tội c·hết nhưng anh vẫn không hối tiếc, khi thấy Mạnh và Chiêu Văn Vương đến thì rất cảm động vì vẫn có người đến xin cho mình. Sau khi thấy Mạnh đổi ân tình để cứu mạng anh thì anh thực sự bất ngờ nên khi Hoàng Thượng nói thế thì anh rất vui mừng vội nói.
-Tội thần tâm phục, khẩu phục chấp nhận chịu phạt.
Vua sai lính mang ra ngoài chấp côn xử phạt. Mạnh cùng Chiêu Văn đi theo ra ngoài cũng Hưng Đạo Vương và nhà vua để chứng kiến. Khánh Dư bị lột quần rồi trói vào một chiếc ghế dài. Hai tên lính cầm trượng tiến tới, nhìn cây trượng mà Mạnh rùng mình. Nó không phải cây côn thông thường mà một đầu con bẹt như cây gậy đánh bóng chày. Người ta dùng đầu đó để đánh vào mông, người bình thường chỉ ba mươi gậy đã có thể m·ất m·ạng. Trần Khánh Dư dù là chiến tướng thân thể khỏe mạnh hơn người thường thì năm mươi trượng cũng còn nửa cái mạng. Trong lịch sử Khánh Dư bị phạt trăm trượng lúc đó là sống c·hết tùy ý trời Hưng Đạo Vương cũng không nói được, giờ chỉ còn năm mươi quân côn chắc anh cũng qua khỏi.
Một người bắt đầu đánh, người bên cạnh đếm nghe tiếng trượng đánh vào mông mà Mạnh rùng mình, với anh chắc chỉ cần đánh mười trượng chắc cũng nằm liệt cả tháng. Khánh Dư b·ị đ·ánh, miệng ngậm một cuộn giẻ để tránh răng cắn vào lưỡi, cho đến khi đánh xong không rên một tiếng. Sau khi chấp hành h·ình p·hạt xong Mạnh chạy đến đỡ Khánh Dư lúc này đã ngất đi. Anh cõng Khánh Dư ra khỏi cung điện về thẳng phủ Chiêu Văn. Vì lúc này vua cũng cho người đến phủ Khánh Dư để niêm phong.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng, truyện Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng , đọc truyện Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng full , Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng full , Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top