Giả Dung xem chừng Giả Trân vẫn còn lưu lại chỗ Tần Khả Khanh an ủi mỹ nhân bị thương, vì thế đi tới con đường quay về chủ viện của Giả Trân ôm cây đợi thỏ, cúi đầu cầm chổi giả bộ quét sân.
Quả nhiên chưa đầy nửa nén nhang khóe mắt Giả Dung liền nhìn thấy thân ảnh Giả Trân đi tới gần. Hắn lẻ loi một mình, bên cạnh không có người hầu đi theo, trên mặt tươi cười, miệng còn ậm ừ tiểu khúc, có thể thấy được mới vừa xua đuổi người hầu chiếm không ít tiện nghi trên người Tần Khả Khanh, tâm tình thật tốt.
Giả Dung xem đúng thời cơ, dùng sức quay phắt người lại hoàn toàn đụng phải Giả Trân.
Dưới lực va chạm hai người cùng ngã về phía sau. Đuôi xương sống của Giả Trân rất đau, không khỏi ôi một tiếng kêu lên, mắng:
- Nha đầu chết tiệt, không có mắt sao? Đi đường không nhìn đường, làm bị thương lão gia ta, xem ta có kêu người bắt ngươi đem đi cho chó ăn!
- Nô tì biết sai rồi, mong lão gia thứ tội.
Trong miệng Giả Dung liên tục bồi tội xin tha thứ, vội đứng dậy hết sức lo sợ đưa tay nâng Giả Trân.
Thanh âm mềm mại uyển chuyển, khiến người tiêu hồn thực cốt, Giả Trân không thể khống chế nổi rung động trong lòng, thân thể lướt qua một luồng điện khiến cả người đều tê dại.
Hắn nuốt lời mắng vào bụng, nhanh như chớp nghiêng đầu nhìn "nha hoàn" sơ ý đụng hắn ngã gục. Ngay nháy mắt nhìn thấy dung mạo của nàng, Giả Trân quên phắt đi "tức giận", trong lòng trong mắt chỉ còn lại dáng vẻ của nàng. Cho dù là Tần Khả Khanh mà hắn luôn phủng trong lòng cũng không biết bị hắn ném tới nơi nào.
Nữ tử trước mặt như hội tụ tinh hoa của ánh trăng mà thành, đôi mắt thu thủy nhút nhát nhìn hắn, hốc mắt hồng hồng, chứa đựng nước mắt, muốn rơi không rơi, rất làm lòng người tâm động.
Trái tim Giả Trân như nai con đập loạn, bùm bùm nhảy dựng. Hắn cảm giác mình đối với giai nhân vừa gặp đã thương, lập tức động tâm. Đây là cảm giác dù mới gặp Tần Khả Khanh cũng không có được.
Hắn trừng to mắt, ngây ngốc nhìn "giai nhân khuynh quốc" trước mắt, bên eo của hắn bị đối phương sờ s0ạng lén đổi chìa khóa nhà kho đều không hề có chút cảm giác nào.
Giả Dung lúc trộm lấy quần áo của nha hoàn nào đó đồng thời cầm luôn xâu chìa khóa của nha hoàn, lúc này có thể đem ra dùng trao đổi chìa khóa trên người Giả Trân.
Sau một lúc lâu, Giả Trân khụ một tiếng, hỏi:
- Ngươi kêu cái gì, là nha đầu ở đâu, sao ta chưa bao giờ nhìn thấy qua ngươi?
"Nha hoàn" run rẩy, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Giả Trân, cầu xin nói:
- Cầu lão gia tha cho nô tì một hồi đi, nô tì từ nay về sau cũng không dám khinh thường nữa.
Giả Trân ý thức được lời hăm dọa của mình dọa nạt nàng, cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, ôn nhu nói:
- Chớ khóc, lão gia không trách tội ngươi.
"Nha hoàn" xác nhận Giả Trân không giống giả bộ, lập tức vui mừng nhoẻn miệng cười. Giả Trân nhìn xem mắt choáng váng, vô ý thức x0a nắn bàn tay mềm mại của "nha hoàn".
Gò má "nha hoàn" phiếm hồng, bộ dáng xấu hổ mang khiếp, nhỏ giọng nói:
- Nô tì.. nô tì là nha đầu mới tới xách nước quét nhà, tên gọi Hạnh nhi.
Bạn đang đọc bộ truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vị Diện Thương Nhân Giả Dung, truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung , đọc truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung full , Vị Diện Thương Nhân Giả Dung full , Vị Diện Thương Nhân Giả Dung chương mới