- Vậy ngươi tranh thủ sinh nhiều một chút.
Tống phụ vui mừng vỗ vai đứa con nói.
Ánh mắt Tống lão tiên sinh liên tục chuyển động giữa Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung, khẽ hừ, cũng không vạch trần.
Chỉ cần a Hư được bình an sống đến già, cần gì quản hắn thích nam hay nữ, cùng ai cùng một chỗ.
Tống lão tiên sinh đi tới gần Giả Dung, kề tai nói nhỏ:
- Chỗ của ngươi còn có tác phẩm của Bạch Thạch tiên sinh cùng Bi Hồng tiên sinh hay không, lão phu muốn mượn về thưởng thức vài ngày, xong rồi trả lại ngươi.
Thời gian trước một đám lão hữu đi vào phòng sách của hắn, thấy hai bức họa mà Giả Dung tặng cho hắn, vô cùng yêu thích, thiếu chút nữa cướp đoạt đi rồi.
Về sau hắn đành phải để một đám lão hữu mang tranh về nhà xem. Đương nhiên chỉ là cho mượn thưởng thức, cuối cùng vẫn sẽ trở lại trong tay của mình.
Nhưng giai đoạn này chính hắn lại không có gì để xem.
- Mặt khác ngươi có biết địa chỉ của mấy vị tiên sinh ở lại hay không. Ta nghĩ đi bái phỏng bọn họ, trao đổi tâm đắc tranh chữ.
Tống lão tiên sinh lại bổ sung một câu.
Giả Dung đáp:
- Tranh chữ còn vài tấm, nhưng mấy vị tiên sinh đã qua đời nhiều năm, tâm nguyện bái phỏng trao đổi của ngài chỉ sợ không thể thực hiện.
Ánh mắt Tống lão tiên sinh chợt ảm đạm, nhỏ giọng nói với Giả Dung:
- Ngươi lặng lẽ đem tranh cho ta mượn, ngàn vạn lần đừng để cho người khác biết.
Đám gia súc trong nhà hắn nếu biết, không chừng sẽ cướp khỏi tay hắn.
Nhìn bộ dáng của lão tiên sinh thật cẩn thận, Giả Dung cảm thấy buồn cười.
- Được, ta lặng lẽ đưa cho ngài.
Nghe vậy Tống lão tiên sinh không nhịn được nhếch môi.
Một bên Tống đại nhân chú ý tới tình huống bên này, gom lại hỏi:
- Phụ thân, ngài cùng Giả tiểu tử nói thầm gì vậy?
Tống lão tiên sinh lập tức nghiêm mặt, trừng mắt liếc hắn, nói:
- Không có nói thầm cái gì! Ta chỉ dặn dò Dung ca nhi thường cùng a Hư đến nhà chơi.
- Thật là như thế?
Tống đại nhân nửa tin nửa ngờ.
Tống lão tiên sinh nhìn Giả Dung mở trừng hai mắt, Giả Dung nín cười gật đầu, lúc này Tống đại nhân mới tin.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, đoàn người Tống lão tiên sinh đưa ra ý muốn rời đi.
Tiễn bọn họ đi ra quốc tử giám, Bách Linh ẩn thân biến về bộ dáng của mình, quay lại bên cạnh Giả Dung.
Về tới trong phòng, Giả Dung ngồi xuống ghế ngẩng mặt cho Trầm Nhược Hư giúp hắn lau mồ hôi.
Giả Dung chống cằm nhìn hắn, chợt nắm lấy cằm của hắn quay về phía mình, mở miệng hỏi:
Bạn đang đọc bộ truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vị Diện Thương Nhân Giả Dung, truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung , đọc truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung full , Vị Diện Thương Nhân Giả Dung full , Vị Diện Thương Nhân Giả Dung chương mới