Mọi người:
- !
Tri Canh lấy ra ba bình sứ, bỏ ba linh quả đi vào, đặt xuống trước mặt Tiết Bàn:
- Ba linh quả, tổng cộng ba ngàn lượng bạc.
Tiết Bàn tháo xuống cái ví của mình móc móc, vừa nhìn chỉ có hai ngàn lượng, còn lại đều là bạc vụn, nhất thời trợn tròn mắt.
Giả Dung thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Tiết Bàn lưu luyến đẩy trả một bình sứ, ấp úng nói:
- Hôm nay ta chỉ mang theo hai ngàn lượng ngân phiếu, không đủ mua ba linh quả, ngươi, ngươi lấy lại một quả đi, ta chỉ mua hai quả thì tốt rồi.
Nói xong hắn dùng tay che mắt, không đành lòng xem hình ảnh Tri Canh lấy lại bình sứ.
Giả Dung viết lên lòng bàn tay Trầm Nhược Hư: Tiểu mập mạp thật khờ ngốc, thật thú vị.
Trầm Nhược Hư bị hắn làm cho ngứa ngáy, liền nắm lấy ngón tay viết chữ của hắn, làm Giả Dung oán trách trừng hắn.
Lúc này Tri Canh đã lấy lại một linh quả, lại đưa bình sứ cho Tiết Bàn, nhận hai ngàn lượng ngân phiếu.
Giả Dung nhìn Tiết Bàn ôm bình sứ, dùng mũi ngửi ngửi hương linh quả bên trong.
Nhìn bộ dáng thơ ngây chân thành của hắn, tay Giả Dung lại ngứa, muốn x0a nắn hắn.
Có người nhịn không được hỏi Tiết Bàn:
- Ngươi đang làm gì đó?
Tiết Bàn giương mắt nhìn người nọ, thần tình đương nhiên trả lời:
- Linh quả là mua cho muội muội cùng mẫu thân ăn, ta không thể ăn, nhưng có thể ngửi một chút cho đỡ thèm đó thôi.
Giả Dung nói một câu:
- Ngươi không cảm thấy mình càng ngửi sẽ càng thèm sao?
Tiết Bàn đáng thương gật đầu:
- Cảm thấy được.
Thật sự là.. càng xem càng ngốc, càng xem càng muốn khi dễ a!
Giả Dung nhịn không được vươn tay cấu nhẹ lên khuôn mặt thịt đô đô của hắn:
- Đậy nút bình, ngăn chặn hương thơm, rất nhanh không còn thèm nữa.
Tiết Bàn gật đầu làm theo, suy nghĩ một chút cảm thấy bỏ vào trong túi không an toàn, lại lấy ra giấu vào trong ngực của mình.
Tay trái Giả Dung lôi kéo Trầm Nhược Hư, tay phải đẩy Tiết Bàn đi tới chỗ quầy hàng chứa bình thủy tinh dày đặc.
Hắn chỉ vào thuốc thành phẩm bên trên nói:
- Những loại thuốc pha chế sẵn này đều rất tốt, ngươi mua về, vô luận là dùng đề phòng trong nhà hay là đi xa nhà mang theo bên mình đều phi thường phương tiện. Một khi đêm khuya hay là nơi dã ngoại hoang vắng bị cảm lạnh bị thương, dùng một chút thuốc này thì không cần lo lắng chậm trễ bệnh tình thương thế linh tinh..
Giả Dung thao thao bất tuyệt giảng giải cho Tiết Bàn biết diệu dụng của thuốc pha chế sẵn, ngôn ngữ ba hoa chích chòe, nói đến mức suy nghĩ của Tiết Bàn hoàn toàn bị hắn hấp dẫn làm theo lời hắn.
Đợi Giả Dung ngậm miệng lại thì Tiết Bàn đã hoàn toàn hôn mê. Hắn ngất núc ních mua một đống thuốc thành phẩm, không quan tâm mình có dùng được hay không, toàn bộ mua hết, tiêu sạch bạc vụn còn lại trong tay không còn dư một đồng nào.
Mọi người xung quanh còn đang do dự có nên mua hay không, mua loại nào?
Mà nay bọn họ nghe được Giả Dung thuyết phục Tiết Bàn, lập tức không nhịn được thu mua thuốc hạ sốt, thuốc cầm máu cùng thuốc trị tiêu chảy vân vân không thiếu một loại nào.
Đến cuối cùng mỗi người cầm theo ba bốn loại thuốc rời khỏi cửa hàng.
Khi đi ra đường lớn nghe được thanh âm rao hàng xung quanh, nhìn bình bình lọ lọ trong tay, bọn họ mới cảm nhận được mình đã làm những việc gì.
Bọn họ nên may mắn thuốc không đắt, tổng cộng xài tiền không nhiều lắm sao?
Nhìn Tiết Bàn đi ra cửa hàng, Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư cùng rời khỏi hiệu thuốc.
Giả Dung vừa đi vừa nói:
Bạn đang đọc bộ truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vị Diện Thương Nhân Giả Dung, truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung , đọc truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung full , Vị Diện Thương Nhân Giả Dung full , Vị Diện Thương Nhân Giả Dung chương mới