- Được!
Ánh mắt Tiết di mụ sủng nịch nhìn Tiết Bàn, nhịn không được véo lên gò má mũm mĩm của hắn, hỏi:
- Cùng mẫu thân thành thật khai báo, hôm nay con đi ra ngoài đều làm gì sao?
- Con vốn định nhân lúc trời hoàn toàn lạnh xuống, đi ăn một bữa kem ngon, không ngờ trên đường gặp được một vị ca ca, kết quả bị hắn kéo vào trong một hiệu thuốc.
Tiết Bàn nhớ lại mình mua linh quả, lập tức ngồi ngay ngắn lấy ra một bình sứ.
- Mẫu thân mau nhìn xem, đây là con mua linh quả cho mẹ cùng muội muội. Chưởng quỹ kia nói, vật này có thể giải trăm độc trăm bệnh, hiệu quả lập tức, sau khi ăn mẹ cùng muội muội chỉ trong một khắc lập tức bệnh trừ.
Tiết di mụ lộ vẻ không tin, ngón trỏ chọc nhẹ lên trán Tiết Bàn, bất đắc dĩ nói:
- Chỉ là một viên trái cây, làm sao có thể chữa bệnh giải độc đây? Đứa nhỏ này lại bị người ta lừa.
- Không phải!
Tiết Bàn súy đầu, giải thích nói:
- Linh quả này cũng giống như đèn bàn ban ngày ăn ánh sáng ban đêm phun ra, đều sản xuất từ Côn Luân tiên sơn. Hiệu thuốc bán linh quả là thuộc cửa hàng Tấn Giang, chưởng quầy còn nhắc tới lão bản của bọn họ mới mở hiệu thuốc, ngoài ra còn có một cửa hàng bán vải dệt quần áo đồng thời khai trương, bên trong bán ra vân sa tiên y cũng quý giá như linh quả, đều là trấn đi3m chi bảo.
- Con nói vân sa tiên y?
Vẻ mặt Tiết di mụ chợt đọng lại, nhìn chằm chằm bình sứ trong tay Tiết Bàn vẻ mặt kinh ngạc.
- Đúng vậy, mẫu thân nghe nói qua?
Vấn đề này không cần Tiết di mụ trả lời, Tiết Bàn đã nhìn ra đáp án.
Gần đây lời đồn đãi về vân sa tiên y ồn ào huyên náo, Tiết di mụ tự nhiên cũng nghe thấy.
Hôm nay nàng phái nha hoàn chạy đi mua cho ba mẹ con họ mỗi người mười bộ, ai ngờ Giả Dung lại định số lượng bán ra, đừng nói là mỗi người mười bộ, một bộ cũng không mua tới tay. Vì thế nàng còn buồn bực hơn nửa ngày.
Phàm là đồ vật mà cửa hàng Tấn Giang bán ra, đều không phải bình thường. Lưu trong kinh thành chừng một tháng, tự thể nghiệm hiểu biết qua, nàng cũng như người kinh thành, đối điểm này rất tin không nghi ngờ.
Tiết Bàn vừa nói linh quả xuất từ cửa hàng Tấn Giang, Tiết di mụ làm sao còn hoài nghi nó thực giả?
Tiết Bàn mở nắp bình, đổ ra một viên linh quả đặt trong lòng bàn tay, đưa tới trước miệng Tiết di mụ. Một cỗ hương khí cường thế xông vào mũi nàng, chỉ ngửi quả hương cũng biết trái cây không bình thường.
Nàng không kịp tự hỏi liền nuốt vào, nhất thời một cỗ dòng nước ấm chảy vào dạ dày, chợt bùng nổ phân tán tới tứ chi.
Tiết di mụ cảm giác thân thể ngày càng nhẹ nhàng, càng thêm có sinh cơ mạnh mẽ.
Tiết Bàn nhẫn nhịn thèm ăn, thần sắc tò mò nhìn mẫu thân, im lặng chờ nàng mở mắt khôi phục lại bình thường.
- Linh quả quả nhiên thần kỳ! Ăn vào một quả, hiện tại vi nương cảm giác mình có thể sống hơn một trăm tuổi!
Tiết di mụ tán thưởng không thôi.
Chẳng qua nàng có chút nghi hoặc.
- Trình độ trân quý của linh quả không kém hơn vân sa tiên y, trước khi mở bán, sao không nghe được tiếng gió của nó đây?
- Có lẽ người ta có ý nghĩ của chính mình đi.
Tiết Bàn dừng, nghĩ nghĩ còn nói thêm:
- Lúc con mua linh quả, chưởng quầy còn nhắc nhở mỗi ngày lượng hàng cung cấp có hạn, khuyên con nếu còn muốn mua thì tốt nhất hôm nay chạy nhanh xuống tay, tới ngày mai sẽ rất khó cướp được. Cho nên con nghĩ qua hôm nay, tin tức linh quả sẽ bay đầy trời.
- Lại là số lượng?
Bạn đang đọc bộ truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vị Diện Thương Nhân Giả Dung, truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung , đọc truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung full , Vị Diện Thương Nhân Giả Dung full , Vị Diện Thương Nhân Giả Dung chương mới