Trầm Nhược Hư nghe được tiếng nói quen thuộc của địch nhân, quay đầu vừa nhìn quả nhiên là bọn hắn, lúc này liền bật người đứng dậy. Sau đó không chút nghĩ ngợi gì một chân quét qua, đánh trúng chân bị dọa mềm nhũn của Dương Bái cùng Lý Nhược Quang, khiến cho bọn hắn lập tức ngã gục.
Lý Nhược Quang bị thương mũi, vừa chua xót vừa đau, nước mắt nước mũi không thể khống chế tràn ra ngoài.
Dương Bái thảm hại hơn, hắn ngã xuống mặt đập trúng mấy hòn đá nhỏ, cho nên hai bên mặt bị đâm phá, môi trên bị rách, miệng chảy đầy máu.
Dương Bái che miệng ô ô kêu, nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt oán độc khoét lên Trầm Nhược Hư.
Lý Nhược Quang ghét bỏ lau vết bẩn trên mặt, chỉ vào Trầm Nhược Hư sắc mặt tối đen nói:
- Trầm Nhược Hư! Ngươi ngang nhiên động thủ đánh người trong quốc tử giám, ta muốn tìm giám thừa tố giác hành vi độc ác của ngươi, đem ngươi đuổi ra quốc tử giám!
Trầm Nhược Hư nhếch môi cười lạnh, trên cao nhìn xuống hai người, không nhanh không chậm nói:
- Các ngươi nói ta đánh các ngươi, ta lại nói các ngươi vội vàng chạy trốn bị ngã, sau đó bị dòng người giẫm tổn thương, các ngươi nói hai vị giám thừa sẽ tin lời ai nói.
Quốc tử giám quy củ nghiêm khắc, Trầm Nhược Hư mỗi lần giáo huấn hai người đều lặng lẽ mà làm. Dương Bái cùng Lý Nhược Quang nếm thiệt thòi, tìm hai vị giám thừa cáo trạng, nhưng lấy không ra chứng cớ. Số lần càng nhiều hai vị giám thừa liền nhận định bọn hắn hãm hại vu tội Trầm Nhược Hư, mặc cho bọn hắn nói toạc miệng cũng không còn muốn tin tưởng bọn hắn thêm một lần.
Ở trước mặt hai vị giám thừa, hai người Dương Bái hoàn toàn không có chút uy tín tin cậy, mà Trầm Nhược Hư thì hoàn toàn trái ngược. Bọn họ sẽ tin ai, không cần nói cũng biết.
- Hừ, lần này khác với trước kia. Chung quanh nơi nơi đều là người, tùy tiện kéo một người đi ra đều có thể làm chứng cho chúng ta, chứng minh là ngươi động thủ đánh người.
Lý Nhược Quang ngửa đầu cười đắc ý.
Trầm Nhược Hư xuy cười một tiếng, hoàn toàn thất vọng:
- Vậy ngươi tìm một người đi ra ta nhìn xem.
Hai mắt Dương Bái nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh đều có người hoảng hốt lo lắng, có người phát run, có dọa khóc, có vô lực té ngã dưới đất, có hỏng mất thét chói tai.. sợ hãi mãnh liệt tràn ngập trong trái tim mọi người, nơi nơi lộn xộn, người bên ngoài làm gì còn tâm tư chú ý tình hình nơi này?
Nhân chứng? Không tồn tại!
Dương Bái thấy rõ tình thế xung quanh, vừa quay đầu liền phát hiện trong mắt Trầm Nhược Hư thoáng hiện vẻ tàn nhẫn. Ngay tiếp theo thân ảnh hắn chợt lóe, nắm tay đánh trúng bụng của Lý Nhược Quang, một cước giẫm lên hạ bộ của Lý Nhược Quang.
Con mắt Lý Nhược Quang gồ lên như mắt cá chết, thân thể cuộn tròn, miệng há hốc, đau đến mức không thốt nên lời.
Da đầu Dương Bái run lên, mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đột nhiên phát hiện ánh mắt Trầm Nhược Hư như lang sói tập trung chính mình, mí mắt Dương Bái nhảy dựng, xoay người muốn chạy trốn, chân còn chưa nâng lên trên đầu truyền tới đau nhức, choáng váng, tầm mắt tối sầm, ngay sau đó không biết gì nữa.
Trong quốc tử giám cấm đánh nhau, một khi phát hiện bất luận người đó có thân phận thế nào, đều phải bị phạt nặng.
Bạn đang đọc bộ truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vị Diện Thương Nhân Giả Dung, truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung , đọc truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung full , Vị Diện Thương Nhân Giả Dung full , Vị Diện Thương Nhân Giả Dung chương mới