Sáng sớm đã xảy ra chuyện như vậy, các vị tiến sĩ cũng không còn tâm tình giảng bài.
Xua tan các học sinh, bọn họ cùng tư nghiệp còn có giám thừa thương lượng viết tấu chương, báo cáo với hoàng đế tội của Lý Thủ Trung, từ bỏ chức vị của hắn, tiếp tục tìm người thích hợp đảm nhiệm chức vị tế tửu.
Khi Giả Tường giống như chó nhà tang cầm theo hành lý của mình bị người "tặng" ra cửa quốc tử giám, Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung đi tới.
Giả Tường ngã ngồi ngoài cửa, Giả Dung đứng bên trong cửa, lẫn nhau cách một cánh cửa trao đổi.
Giả Dung thần sắc đau lòng nhìn chăm chú vào Giả Tường, diễn cảm thất vọng tới cực điểm.
Hắn lắc đầu nói:
- Tường ca nhi, ngươi làm cho ta thật thất vọng, ta không nghĩ tới ngươi là người giống như Giả Trân. Sau này chúng ta cũng không cần lui tới, ngày nghỉ ta cũng sẽ không đi chơi với ngươi. Xem như ngày hôm qua chúng ta chưa từng gặp mặt, cũng không hề nói chuyện, càng không có ước định gì.
Một phen nói xong, Giả Dung rất nhanh xoay người nhanh như chớp quay lại bên người Trầm Nhược Hư. Tư thế giống như Giả Tường là ôn dịch, không muốn ở gần hắn thêm một giây phút nào.
Sắc mặt Giả Tường đổi tới đổi lui, đen tối không rõ. Giả Dung không đến chỗ hẹn, vậy hắn cùng Lý Nhược Quang, Dương Bái chế định kế hoạch đối phó Giả Dung chẳng phải là xóa bỏ sao?
Ánh mắt Trầm Nhược Hư không chút tình cảm liếc mắt nhìn Giả Tường chật vật không chịu nổi, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta trở về đi.
Giả Dung nhẹ nhàng gật đầu đáp lại hắn, nâng bước muốn đi vào bên trong.
- Giả Dung!
Giả Tường vội vàng kêu lên:
- Ngươi không phải nói ở bên ngoài không ai che chở thật khó sống, muốn quay về Giả gia, muốn ta cầu tình với lão gia sao? Ta đáp ứng ngươi! Vẫn là ngày nghỉ, ngươi đi ra, chúng ta cẩn thận thương lượng làm sao nói phục lão gia cùng vài vị bên Vinh quốc phủ.
- Không cần, đa tạ ý tốt của ngươi. Chẳng qua ta đột nhiên lại không muốn trở về. Bởi vì Trầm đại ca nói, hắn sẽ vĩnh viễn che chở ta.
Khóe môi Giả Dung nở nụ cười, sau đó nâng mắt nhìn Trầm Nhược Hư:
- Trầm đại ca ngươi nói cho hắn biết, ngươi có phải đã nói như vậy hay không.
Trầm Nhược Hư thật sâu nhìn Giả Dung, gật đầu khẳng định:
- Không sai! Từ nay về sau hắn đều có ta chiếu cố bảo hộ.
Giả Dung vui mừng nở nụ cười, cũng không để ý sắc mặt biến sắc của Giả Tường, lôi kéo tay Trầm Nhược Hư cùng nhau đi vào trong.
Dọc theo đường, Tống Thanh đột nhiên vọt ra, chen tới bên người Giả Dung cùng hai người đồng hành.
- Chứng kiến Giả Tường rơi vào kết quả như vậy, cơn giận trong lòng người đã tiêu tan?
Tống Thanh cười vui vẻ, kéo tay áo Giả Dung hỏi một câu.
Giả Dung nghi hoặc:
- Sao lại nói như vậy?
- A Hư nói Giả Tường khi dễ ngươi, hôm qua cùng ta thiết kế âm thầm đánh cho hắn một trận.
Tống Thanh tự hào nói:
Bạn đang đọc bộ truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vị Diện Thương Nhân Giả Dung, truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung , đọc truyện Vị Diện Thương Nhân Giả Dung full , Vị Diện Thương Nhân Giả Dung full , Vị Diện Thương Nhân Giả Dung chương mới