Ở trên hành lang ban công có hai nữ sinh đang đứng nói chuyện với nhau.
" Vậy nên mới nói đến cho sớm làm gì chứ ! Mình còn chưa ngủ đủ " Dương Niệm Tuyết gương mặt lười biến ngáp ngắn ngáp dài, nhỏ giọng quở trách Mộ Dung Thanh Huyền.
Mộ Dung Thanh Huyền thở dài ngao ngán dường như đã quen với câu hỏi này.
" Hầy, Tiểu Tuyết, cậu xem bây giờ đã 6 giờ 40 phút rồi, chỉ còn 5 phút nữa là trống đánh.
Nếu không phải mình lo cậu không dậy nổi bởi cái tính ngủ nướng không biết trời đất gì của cậu.
Thì làm sao có cái chuyện sáng sớm tinh mơ mình phải đến tận giường cậu để gọi dậy đi học chứ!" Mộ Dung Thanh Huyền lấy tay nhéo nhẹ hai bên má phúng phính của Dương Niệm Tuyết, trên môi nở nụ cười " Tiểu Tuyết xem mình đối tốt với cậu như vậy ! Nghĩ nhiều cho cậu như vậy ! Thế mà cậu còn dám quở trách mình ! Hử"
Dương Niệm Tuyết nhăn mặt tức giận gạt tay Mộ Dung Thanh Huyền ra, ôm gương mặt có phần đỏ đỏ vì bị nhéo của mình mà phụng phịu nói " Vậy thì sao chứ ! Là do cậu tự muốn đến chứ bộ, mình có bắt ép cậu đâu ! Không có cậu thì vẫn có mấy cô hầu gái gọi mình dậy cơ mà !"
" Vậy sao!"
" Đúng vậy !"
Diệp Linh chớp thấy hai nữ sinh trước mặt có phần quen biết.
Liền đưa con mắt ra nhìn một chút, nhận ra là người quen liền hớn hở vẫy tay lớn giọng gọi.
" Tiểu Tuyết, Thanh Huyền "
Kiều Khả khựng người lại ngước mắt nhìn hai nữ sinh trước mặt.
4 Đôi mắt chớp chớp nhìn nhau không nói gì đơn phần có chút ngại.
Lúc sau Mộ Dung Thanh Huyền lên tiếng chào hỏi " Chào buổi sáng ! Diệp Linh, Kiều Khả "
Kiều Khả vội đáp lại" Ừm, chào buổi sáng "
Lúc này bàn tay đang nắm chặt tay Diệp Linh dường như đã nới lỏng ra.
Diệp Linh nhẹ nhàng dứt khoát bước lên phía trước gương mặt tươi tắn cười cười " Hai cậu đứng ngoài hành lang này làm gì vậy ! "
Dương Niệm Tuyết bĩu môi " Vừa mới đến, đứng ngoài đây hóng gió ấy mà !"
" Hóng gió ! Vào sáng sớm á!"
" Ờm " Dương Niệm Tuyết có chút chột dạ ngại ngùng gãi đầu mình một cái.
Mộ Dung Thanh Huyền đứng một bên cười khẩy " Cậu ấy nào hóng gió, có mà ra đây đứng ngáp ngắn ngáp dài thì đúng hơn!"
Dương Niệm Tuyết trợn mắt nhìn" Thanh Huyền cậu !"
" Ầu, ra là thế à.
Cậu cũng thật biết thường thức a!"
" Hai cậu..." Dương Niệm Tuyết ấm ức nhíu mày, chớp mắt thấy Kiều Khả vẫn đứng một bên nhìn về phía họ không nói một lời.
Gió nhẹ buổi sáng thổi vào qua cửa sổ, nhẹ nhàng thanh thoát êm dịu, ấm áp đến kì lạ.
Gió thổi bay từng lọm tóc màu hồng nhạt tựa như những cánh hoa anh đào nở sắc xuân.
Nhẹ nhàng lướt qua trên gương mặt thanh thuần của Kiều Khả.
Đôi mắt xanh lẳng lặng sâu thẳm của biển cả đâu đó mang phần đạm bạc cô độc.
Bạn đang đọc bộ truyện Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện, truyện Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện , đọc truyện Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện full , Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện full , Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện chương mới