Edit: Pinkie Nhìn Hàn Tinh Tinh thắt dây an toàn, nhưng trên mặt vẫn đang xoắn xuýt hỏi mình có thể làm hỏng concept của Nhiễm Mục hay không, ngón trỏ tay phải của Tạ Thần không khỏi gõ gõ trên tay lái.
Anh biết, cứ an ủi không phải là cách tốt nhất.
Cho nên, lúc Hàn Tinh Tinh nhìn qua, khóe miệng của anh hơi cong lên, “Thế nào? Concept của Nhiễm Mục cũng không phải chỉ có một mình em là khách mời, hơn nữa phần lớn khán giả cũng chỉ chú ý tới bản thân Nhiễm Mục mà thôi, khách mời không được chú ý nhiều đâu.” Hàn Tinh Tinh, “…… Cũng đúng nha!” Hình như cô coi trọng bản thân mình thật! Giống như Tạ Thần nói, trong concept của Nhiễm Thiên Vương thì còn ai chú ý tới khách mời làm gì cơ chứ?! Mặc dù nói như vậy thì cũng có vẻ như cô không quan trọng cho lắm, nhưng mà Hàn Tinh Tinh chỉ cần tưởng tượng không có quá nhiều người chú ý tới mình thì trong lòng cô lại nhẹ nhõm, thả lỏng không ít.
Có đôi khi, chính cô cũng biết kiểu tính cách không thích bị người khác chú ý như mình thì không thích hợp làm người nổi tiếng.
Dù sao thì người nổi tiếng phải xinh đẹp thì mới nhận được sự yêu mến và quan tâm của mọi người lâu dài, có ai lại không thích mình trở thành người được yêu thích và được fan hâm mộ chú ý cơ chứ? Nhưng mà trong thời gian ngắn, cô thực sự khó thay đổi được. Ngay trước khi rời hội sở, Nhiễm Mục gọi cô lại là để nói rằng anh ấy đang chuẩn bị cho buổi concept của mình, lúc đó mời cô làm khách mời.
Chưa nói đến việc cô quay MV cho một bài hát của Nhiễm Mục, chỉ cần với địa vị của Nhiễm Mục trong giới giải trí, anh ấy đã chủ động mời cô thì đã cho cô mặt mũi rồi.
Cô là bên được nhờ, không thể không nể mặt người ta mà từ chối, như thế là quá kiểu cách.
Cho nên Hàn Tinh Tinh đã đồng ý không chút do dự.
Cũng chỉ ở trước mặt Tạ Thần mới biểu hiện ra nội tâm xoắn xuýt của mình mà thôi.
Nhưng mà bây giờ được Tạ Thần nhắc nhở như vậy thì cô lập tức an tâm lại. Không còn xoắn xuýt nhiều như vậy nữa, cô lập tức vui vẻ trở lại, đoan đoan chính chính ngồi xuống, “Vậy em tranh thủ nói với người đại diện một tiếng.
Anh, chúng ta trở về đi!” “Được.” Đoàn phim mới này sắp xếp mọi người ở trong một khách sạn khá tốt, Tạ Thần tự mình đưa người về tới cửa phòng khách sạn, lại dặn dò thêm một phen rồi mới rời đi. Là một trong những diễn viên có phần diễn quan trọng nên Hàn Tinh Tinh cũng ở chung một tầng với các diễn viên chủ chốt. Sau khi Tạ Thần rời đi, cô đóng cửa trở về phòng, nhưng cách đó không xa đã có một cánh cửa mở ra.
Có người nhìn hướng Tạ Thần rời đi một chút, rồi lại nhìn phòng Hàn Tinh Tinh vừa đóng cửa một chút, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại trong tay mình, trên mặt nở một nụ cười không rõ, rồi lại lui trở vào. * Studio. Hôm qua, Hàn Tinh Tinh xin nghỉ nửa ngày, sáng sớm hôm nay cô đã đến nơi quay phim.
Trương Viện và một trợ lý nhỏ khác ân cần vây quanh Hàn Tinh Tinh.
Lúc Hàn Tinh Tinh quay phim thì hai người đứng ở một bên, nghiêm túc xem, lúc Hàn Tinh Tinh diễn xong thì hai người nhanh chóng cầm ghế, lấy nước cho cô. Thời tiết tháng mười vẫn còn hơi nóng, bộ phim này lại là cổ trang, phần trang trí trên đầu cũng như trang phục trên người đều cầu kỳ và rườm rà, đây cũng là phần mà diễn viên phải chịu.
Việc sắp xếp các cảnh quay đã lên kế hoạch từ trước, cũng không phải dựa vào mùa mà dựa theo theo sắp xếp thời gian của diễn viên cũng như phần diễn trọng yếu.
Trong đó bao gồm cả phần diễn mùa đông, đến lúc đó, trang phục đối với diễn viên mà nói sẽ càng là gánh nặng hơn. Lúc Hàn Tinh Tinh quay xong phần diễn của mình, thì ngay lập tức cởi áo choàng trên người xuống, nhận lấy ly nước mà trợ lý đưa qua chậm rãi nhấp mấy ngụm.
Sau khi cổ họng bớt khô khốc thì cô mới nhất vạt áo ngồi xuống bên cạnh.
Phần diễn của cô gần như đã kết thúc, nhưng mà dựa theo kế hoạch thì hơn một tiếng sau cô mới phải tiếp tục diễn một phần nữa.
Mỗi lần thay đổi trang phục và trang điểm đều không đơn giản, cho nên sau khi hoàn thành các cảnh diễn trong ngày thì cô mới trở về khách sạn.
Trong lúc đó, cô sẽ ở lại đoàn phim xem người khác quay, từ đó cũng có thể tiếp thu thêm không ít kinh nghiệm.
Lần này cũng giống vậy, bây giờ cô đang ngồi cách đó không xa, vừa nghỉ ngơi vừa xem người khác quay phim.
Xem một chút, cô lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua Tạ Thần đưa cho mình sợi dây chuyền.
Bây giờ, cô cũng đang đeo sợi dây chuyền này trên cổ, vẫn không tháo xuống, chỉ là cô đang mặc trang phục diễn, sợi dây chuyền được giấu dưới lớp quần áo.
Bây giờ nhớ tới, cô không khỏi đưa tay lôi sợi dây chuyền dưới lớp quần áo ra.
Lúc Hàn Tinh Tinh lấy sợi dây chuyền ra, ánh mắt của Trương Viện ở bên cạnh đã bị hấp dẫn, sợi dây chuyền kia quả thực đẹp mắt, ngoại trừ đẹp mắt ra thì cô nàng còn loáng thoáng cảm thấy có chút quen thuộc.
Cho đến khi bên cạnh đột nhiên có tiếng kêu khe khẽ, “Nha, đây là mẫu mới của thương hiệu C đúng không? Nghe nói là bản số lượng có hạn, rất khó mua, giá cũng rất đắt, chị Tinh Tinh mua khi nào thế ạ?” Trương Viện lập tức giật mình, đúng rồi, trong lúc rảnh rỗi cô đã đọc một vài tạp chí thời trang, còn có một số thương hiệu trang sức.
Ngoài việc này giúp ích cho công việc thì đây cũng là sở thích của cô nàng.
Bây giờ bị người ta nói ra như thế, cô mới phát hiện, mấy ngày trước khi đọc tạp chí, sợi dây chuyền này được đeo trên người người mẫu, lúc ấy bên cạnh còn có để giá, hình như là hơn một trăm vạn thì phải? Giờ mới thấy, cái sợi trên cổ chị Tinh Tinh với cái mà cô nhìn thấy hình như giống hệt nhau?! Hàn Tinh Tinh cũng không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên nói chuyện với mình, hơn nữa người nói chuyện lại là diễn viên, tên là Trịnh Trúc Châu, trong phim cũng có ‘quan hệ không ít’ với cô.
Bởi vì cô ấy sống ở thiền viện của Mộc quý phi, nhân vật của hai người cũng coi như là quan hệ nửa chủ tớ.
Trước đó, hai người ngoại trừ tương tác trong cảnh diễn thì bên ngoài rất ít khi giao lưu, lúc gặp, chỉ gật đầu chào nhau là xong.
Cho nên bây giờ giọng điệu nói chuyện với mình của cô ấy đột nhiên thân mật thì Hàn Tinh Tinh nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Nhưng mà người ta đã hỏi mà cô không đáp lại thì có hơi không chừa mặt mũi cho người ta, cho nên sau khi phản ứng lại, ánh mắt Hàn Tinh Tinh nhìn xuống sợi dây chuyền mà mình đang siết chặt trong tay, mím môi cười cười, trả lời, “Không phải tôi mua, là bạn tặng!” “Bạn tặng sao? Nhất định là bạn bè rất thân thiết đúng không, nếu không thì cũng sẽ không tặng cho chị sợi dây chuyền quý giá như thế?” Trịnh Trúc Châu thuận thế ngồi xuống bên cạnh Hàn Tinh Tinh, giọng hỏi mang theo vài phần chế nhạo, “Nghe nói hôm qua người tới đón chị là tổng giám đốc Tạ của công ty chị, không phải là ngài ấy tặng chị đó chứ?” Vẻ mặt Hàn Tinh Tinh hơi ngưng lại, nhưng mà vẫn nhẹ gật đầu, “Ừ, là anh ấy đưa.” Vừa trả lời, cô vừa thả sợi dây chuyền vào bên trong áo trở lại.
Nhưng mà Trịnh Trúc Châu lại tựa như không biết đạo lý của người chỉ quen xã giao, không thân thiết, nghe được Hàn Tinh Tinh trả lời thì lại bật thốt lên, tỏ vẻ hâm mộ líu ríu bên tai cô, một hồi thì nói cái gì mà tổng giám đốc Tạ đối với cô thật tốt, một hồi lại hỏi cô và tổng giám đốc Tạ có quan hệ thế nào.
Lời này nếu như là Trịnh Giai Di hỏi, thì Hàn Tinh Tinh có thể sẽ sẵn lòng nói chuyện với chị ấy một chút.
Nhưng mà đổi lại là Trịnh Trúc Châu, quan hệ của hai người cũng không thân thiết tới mức kia, cô cũng không nói chuyện riêng của mình với người quen biết không bao lâu.
Gặp phải vấn đề không muốn trả lời, cô chỉ có thể trả lời qua loa.
Nhưng mà Trịnh Trúc Châu lại giống như không biết nhìn sắc mặt của người khác, không chỉ không có chừng mực, mà ngược lại càng hỏi nhiều hơn.
Người tốt tính như Hàn Tinh Tinh mà bị cô ấy hỏi đến mức có chút phiền. Cho đến khi —— Thư Mạn cầm kịch bản trong tay, vui vẻ đứng trước mặt cô, giọng điệu ôn hòa trưng cầu ý kiến của cô, “Tinh Tinh, chị nhớ cảnh tiếp theo chúng ta có đối diễn, chúng ta tập thử trước một chút nhé?” Mắt Hàn Tinh Tinh sáng lên, “Được ạ!” Sau đó, ánh mắt của Thư Mạn lại rơi trên người Trịnh Trúc Châu, cười một tiếng, “Cô Trịnh, chúng tôi đối diễn, cô……” “Vậy em sẽ không quấy rầy hai người nữa.” Trịnh Trúc Châu tạm biệt, vẻ mặt rõ ràng căng thẳng hơn rất nhiều.
Mặc dù trên mặt Thư Mạn mang theo ý cười nhưng mà cô ấy thực sự không cảm thấy đối phương thân thiết. Có thể có được địa vị như thế này trong giới giải trí hỗn loạn này, Thư Mạn cũng là dạng không dễ trêu chọc.
Cô ấy đã nghe không ít bát quái liên quan đến Thư Mạn, lúc đầu còn cảm thấy xem thường, nhưng mà cho đến một ngày may mắn ở chung đoàn phim với Thư Mãn thì khi đó mới biết vị đại hoa đán này có bao nhiêu lợi hại.
Loại người mới gia nhập giới giải trí như Hàn Tinh Tinh còn đơn thuần, lại có vận khí tốt để được ông chủ công ty coi trọng, cho nên cô ấy mới có thể lượn lờ ở trước mặt Hàn Tinh Tinh, muốn rút ngắn quan hệ với cô, nhưng mà lại không dám làm càn trước mặt Thư Mạn.
Nhìn thấy Trịnh Trúc Châu rời đi, Hàn Tinh Tinh mới không để lại dấu vết thả lỏng một chút, nhưng mà lại bị Thư Mạn nhìn thấy hết ở trong mắt.
Nhìn tư thế này của cô thì Thư Mạn không khỏi có chút buồn cười, nói, “Tốt tính cũng không phải chuyện xấu gì, nhưng tính tình cũng không thể quá tốt, nhất là ở trong giới giải trí này, tính tình của em tốt đôi khi dễ bị người khác ức hiếp.” Nói thật, Thư Mạn thực sự rất ít gặp người ở độ tuổi này mà lại đơn thuần như thế.
Nhưng mà ngẫm lại sau lưng cô có tổng giám đốc Tạ, nếu có tổng giám đốc Tạ sẵn lòng chở che thì cô đơn thuần cũng không phải là chuyện xấu.
Nhưng mà theo quan điểm của Thư Mạn, chị ấy vẫn cảm thấy nên làm một người độc lập, cũng không thể cứ trông cậy vào người khác.
Dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, chỉ dựa vào chính mình thì mới vĩnh viễn tránh được lo âu sau này.
Đã tiến vào giới giải trí này thì đương nhiên phải học được cách thích ứng với giới này. Đương nhiên nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Thư Mạn cũng không nói quá thẳng, chỉ là đang có thời cơ thích hợp nên nói một chút, về phần đối phương có nghe hay không thì chị cũng không thể quản được.
Hàn Tinh Tinh không biết trong lòng Thư Mạn đang nghĩ gì, nhưng mà đối với việc chị ấy giải vây thì cô vô cùng cảm kích, sau đó lại nghe Thư Mạn nhắc nhở như thế thì không khỏi mím môi mỉm cười, ngoan ngoãn nói, “Em biết rồi ạ.” Vừa nói không thể mềm mỏng được, nhưng mà nhìn bộ dạng vừa ngoan ngoãn lại mềm mỏng thế này thì quả thực làm cho người khác cực kỳ yêu thích, đến mức càng ngày Thư Mạn càng cảm thấy có thiện cảm với cô.
Quên đi, chị bất đắc dĩ lắc đầu, đây cũng là một điểm làm cho cô được người khác yêu thích, tính tình mềm mỏng thì mềm mỏng, nếu thực sự có chuyện gì thì tổng giám đốc Tạ chắc chắn sẽ không bỏ mặc. Nghĩ tới đây, Thư Mạn ngồi xuống bên cạnh Hàn Tinh Tinh, “Vậy thì chúng ta đối diễn nào!” Vừa rồi cũng không hoàn toàn là giải vây, hai người bọn họ thực sự có cảnh đối diễn.
Một người là nữ chính, một người là quý phi tôn quý, khoảng thời gian trước, hai người đối diễn với nhau rất nhiều. “Được ạ.” Hàn Tinh Tinh đều đã nhớ kỹ phần diễn của mình, coi như không cầm kịch bản thì cô cũng biết lúc nào thì mình nên diễn cái gì.
Sự tận tâm này còn được đạo diễn khen ngợi! * Quãng thời gian ở trong đoàn phim không có gợn sóng gì quá lớn.
Nhưng mà sau Quốc Khánh, Tạ Thần lại liên tục đến đoàn phim mấy lần, chưa kể ngày nào cũng tới thăm trường quay, mà với thân phận bận rộn của anh thì số lần tới thăm trường quay này phải gọi là thường xuyên.
Mỗi lần anh tới đều mang cho Hàn Tinh Tinh một quà tặng nhỏ.
Có đôi khi chỉ là đồ ăn, có đôi khi là đồ dùng, còn có đôi khi là đồ chơi, quả thực chiều chuộng cô giống như con nít vậy đó.
Bạn đang đọc bộ truyện Vì Sao Bé Nhỏ tại truyen35.shop
Hàn Tinh Tinh được chiều chuộng như thế nhưng mà không có cảm giác được gì cả, chỉ đến khi tình cờ nghe được nhân viên trong đoàn phim thảo luận rằng có phải tổng giám đốc Tạ đang theo đuổi cô hay không thì cô mới giật mình tỉnh mộng.
Tạ Thần đang theo đuổi cô? Chẳng lẽ không phải xem cô là em gái sao? Nhưng mà nhớ lại mọi chuyện từ khi hai người nhận nhau đến nay, cô không thể không thừa nhận, Tạ Thần đối xử với cô đúng là có chút vượt quá giới hạn anh em, không có anh trai nào lại đối với em gái của mình cẩn thận như vậy.
Cho nên, Tạ Thần thật sự đang theo đuổi cô sao? Ý nghĩ này làm cho tim cô đập thình thịch, nhưng lại không dám thừa nhận.
Nghĩ hơi nhiều nên đến lúc quay phim tư tưởng bị phân tán, cảnh quay hôm nay đã bị NG nhiều lần.
Cô vội thu lại tâm tình, không nghĩ về vấn đề này thêm nữa, cho đến khi quay phim xong, buổi tối trở lại khách sạn thì cô lại gọi điện thoại cho bạn thân Hứa Oanh của mình.
Loại chủ đề này quả thực rất khó để cô thảo luận với người khác, nhưng mà Hứa Oanh lại khác.
Hứa Oanh không chỉ là bạn thân của cô, cô ấy còn biết tường tận quá trình từ khi cô nhận biết Tạ Thần đến nay, hơn nữa kinh nghiệm yêu đương của cô ấy cũng phong phú hơn.
Ngay lúc này, cô cũng chỉ có thể để cô ấy cho mình một vài lời khuyên hữu dụng.
Sau khi nhận điện thoại của bạn thân, cũng nghe cô nàng hoang mang xong thì Hứa Oanh, “……” Xác định, vị tổng giám đốc Tạ kia đúng là đang theo đuổi cái đồ đần Hàn Tinh Tinh này.
Rõ ràng như vậy mà cô nàng còn muốn hỏi người khác? Nhưng mà nghĩ đến Hàn Tinh Tinh không rõ tình cảm của mình thì Hứa Oanh cảm thấy mình không hẳn là không thể lý giải được.
Mà điểm cực kỳ mấu chốt là đứa ngốc Hàn Tinh Tinh này không phải không có ý gì với tổng giám đốc Tạ người ta.
Nếu quả thật không có ý gì thì cô nàng đã sớm từ chối, chứ không phải xoắn xuýt suy nghĩ nhiều như vậy, thậm chí cố ý hỏi mình không chỉ một lần? Nếu là trước đó, cô ấy sẽ giải thích qua loa vấn đề này cho bạn thân của mình, nhưng bây giờ tình huống đã khác biệt. “Tinh à, lúc này, cậu không nên hỏi tớ, cậu nên chủ động hỏi vị tổng giám đốc Tạ kia mới đúng.” Hứa Oanh nghiêm túc nói, “Còn nhớ lúc chúng ta còn học đại học, tớ đã nói gì với cậu không? Với tình cảm của mình phải chủ động tích cực, phải thẳng thắn, như thế thì cho dù kết quả là tốt hay xấu thì ít ra cậu đã từng cố gắng, sẽ không tiếc nuối.
Cậu có nghĩ như thế không?” Một tay Hàn Tinh Tinh cầm điện thoại, tay còn lại bẻ tới bẻ lui trước mặt.
Nghe Hứa Oanh nói như vậy thì trên mặt không khỏi có chút giật mình.
Hứa Oanh đã từng nói với cô như thế, cô còn nhớ rõ, đó là lúc Hứa Oanh chia tay bạn trai thứ hai.
Bởi vì bạn trai thứ hai của cô ấy phát hiện mình thích người khác trong thời gian yêu đương với Hứa Oanh.
Bạn nam kia xem như cũng có trách nhiệm, không vượt giới hạn mà thẳng thắn nói chuyện với Hứa Oanh.
Sau khi nói chuyện xong thì bạn nam đó chia tay với Hứa Oanh trong hòa bình, sau đó mới theo đuổi người mình thích. Sau sự kiện kia, Hứa Oanh đã nói với cô như thế.
Cô ấy nói, cô ấy có thể tiếp nhận chuyện không có tình cảm thì chia tay, cũng có thể tiếp nhận đối phương thẳng thắn nói với cô ấy nhưng mà không thể tiếp nhận chuyện lừa gạt rồi vượt quá giới hạn.
Bạn trai thứ hai của cô ấy làm không tệ, cho nên có chia tay cô ấy cũng không oán hận đối phương, hai người chia tay trong hòa bình.
Mà sau đó, không bao lâu sau cô ấy lại quen bạn trai thứ ba.
Mặc dù trong khoảng thời gian đại học cô ấy quen có hơi nhiều bạn trai, nhưng mà mỗi một người đều nghiêm túc kết giao.
Với tình cảm, từ trước đến nay, cô ấy đều rất thẳng thắn, chia tay hoặc tình cảm của hai người không còn, hoặc sau khi tốt nghiệp mỗi người chọn một con đường khác.
Tóm lại cô ấy đều yêu đương đường hoàng, chia tay trong hòa bình.
Mặc dù trong tình yêu, cũng có lúc cô ấy bị tổn thương nhưng mà cô ấy cũng nhanh chóng lấy lại cân bằng trở lại.
Lúc trước, Hàn Tinh Tinh còn bị sốc.
Bởi vì cô cảm thấy nếu như đổi lại là cô thì đoán chừng đã không muốn tiếp tục yêu đương từ lâu rồi.
Bây giờ, một lần nữa nghe Hứa Oanh nói như vậy, cô không thể không thừa nhận, mình đã bị xúc động, “Cậu nói đúng.” “Vậy tớ tìm lúc nào đó, chủ động hỏi anh ấy một chút.” Sau khi xác định rõ mục tiêu, Hàn Tinh Tinh không còn thấp thỏm và xoắn xuýt như vậy nữa.
Có hay không, chỉ cần có được đáp án thì cô có thể an tâm, ngừng suy nghĩ về vấn đề này. Hứa Oanh tán thưởng nói, “Cái này được.” Sau khi hai người kết thúc trò chuyện, Hàn Tinh Tinh không đợi đến lần tiếp theo gặp Tạ Thần để hỏi anh ấy vấn đề này thì đã nhận điện thoại của đạo diễn phim《Trời sinh một đôi》trước, bảo cô tham gia tuyên truyền cùng với những nhân vật chủ chốt của bộ phim.
Là nữ chính của bộ phim này, cô đi theo đoàn phim tuyên truyền cũng là trách nhiệm của mình.
Hàn Tinh Tinh không nói hai lời đã đồng ý ngay, chỉ có thể tạm thời tạm gác chuyện tình cảm qua một bên, chờ đến lúc thích hợp lại hỏi Tạ Thần.
Bởi vì muốn đi tham gia chương trình giải trí nên Hàn Tinh Tinh phải xin phép đạo diễn Đỗ trước để dành thời gian cho ngày hôm đó, và cảnh quay có thể bị hoãn hoặc dời lại, tất cả tùy thuộc vào sự sắp xếp của đoàn làm phim. * Vào ngày đã định. Các nhân vật chủ chốt của phim《Trời sinh một đôi》lại tập hợp chung một chỗ.
Nam chính Hàn Lập, người bạn đầu tiên trong giới giải trí Trinh Giai Di của Hàn Tinh Tinh, còn có một vài diễn viên thân thiết trong quá trình quay phim đều đã đến, đang chờ trong văn phòng do đài truyền hình chuẩn bị. Hàn Tinh Tinh do Phạm Chính Đạt tự đưa tới, quá trình ghi hình chương trình hết khoảng một giờ, anh ấy đều chờ. Trịnh Giai Di vừa nhìn thấy Hàn Tinh Tinh thì đã trực tiếp nhào tới ôm lấy cô, “Cảm giác rất lâu rồi không thấy em.” Cô ấy vừa nói vừa nựng yêu Hàn Tinh Tinh.
Công việc của cô ấy vẫn luôn bận rộn, Hàn Tinh Tinh cũng có việc phải làm của mình cho nên cơ hội gặp mặt của hai người quả thật rất ít, phần lớn đều dùng điện thoại để liên lạc với nhau.
Lần này, thừa dịp tuyên truyền để có cơ hội gặp mặt lần nữa, quả thật không dễ dàng gì.
Trịnh Giai Di rất vui vẻ.
Cảm giác có người thật tâm thật lòng thích mình cực kỳ tốt, Hàn Tinh Tinh cũng rất vui mừng khi gặp được Trịnh Giai Di, cô cũng ôm chầm lấy chị ấy. Hai người vui vẻ thân mật xong, lúc này mới chào hỏi những người khác.
Lúc quay phim, không khí ở đoàn phim rất tốt, không ai náo loạn cho nên lần này gặp lại, đương nhiên cũng sẽ không có vấn đề gì.
Cả nhóm cùng nhau vào hậu trường ghi hình và tìm hiểu sơ qua về diễn biến chương trình.
Chương trình giải trí này đang rất hot, có người dẫn chương trình cố định, khách mời đều là nghệ sĩ có tiếng tăm trong giới, có đôi khi là đoàn phim tuyên truyền, có đôi khi là các nghệ sĩ từng là đại hoa đán, nói chung là cực kỳ nổi tiếng.
Đây là lần đầu tiên Hàn Tinh Tinh tham gia chương trình giải trí.
Cho nên lúc nghe nhân viên công tác trình bày nội dung chương trình thì cô là người nghe nghiêm túc nhất.
Sau khi nhân viên nói xong rồi rời đi, hàn Tinh Tinh vẫn vừa cố gắng ghi nhớ vừa lo lắng, sợ mình có sai sót nào đó.
Trinh Giai Di ở bên cạnh thấy như thế thì nắm chặt tay cô, “Yên tâm, tới lúc đó chị sẽ nhắc nhở em, coi như không có chị thì còn có người dẫn chương trình ở đây, bình thường bọn họ sẽ đều săn sóc chúng ta, không cần quá lo lắng nhé!” “Dạ!” Hàn Tinh Tinh hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng. Lúc này, người dẫn chương trình đã bắt đầu lên sân khấu.
Có tất cả hai người dẫn chương trình, một nam một nữ.
Họ bước lên sân khấu thì chào hỏi khán giả, sau khi làm nóng sân khấu xong thì đến lượt bọn cô lên.
Trịnh Giai Di trực tiếp nắm tay Hàn Tinh Tinh, “Đi thôi, chúng ta cũng nên lên sân khấu rồi!” Con gái tay trong tay là chuyện không thể bình thường hơn, có Trịnh Giai Di nắm tay mình, trong lòng Hàn Tinh Tinh càng vững chắc hơn một chút.
Cô nắm ngược lại, cứ như vậy, từ phía sau hậu trường đi tới đứng vững vàng bên cạnh người dẫn chương trình.
Với sự chỉ dẫn của người dẫn chương trình, mọi người bắt đầu chào hỏi khán giả dưới sân khấu.
Xung quanh sân khấu đều là ánh đèn, phía dưới có không ít khán giả, toàn là đầu người đen nghịt.
Đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác với khi quay phim, sau khi Hàn Tinh Tinh chào hỏi xong thì trong lòng vẫn còn bỡ ngỡ.
Trong lúc nhất thời, cô không biết đặt ánh mắt của mình ở nơi đâu, luôn có cảm giác mình đang bị hàng trăm ánh mắt bên dưới nhìn vào, giống như cả người đều bị người ta nhìn thấu.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!