Bởi vì tối hôm qua ngủ ngon, sáng sớm Hàn Tinh Tinh đã tỉnh dậy.
Lúc vừa mở mắt, ý thức vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng ngay khi cảm nhận được có cánh tay trên lưng mình thì Hàn Tinh Tinh tỉnh táo ngay tức thì.
Vừa nghiêng đầu, cô đã nhìn thấy một gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc.
Hàn Tinh Tinh: “!!!”
Ký ức của tối hôm qua lập tức ùa về, Cô nhớ lại, tối hôm qua cô lên giường trước, vốn chuẩn bị chờ Tạ Thần tắm rửa sẽ cùng anh đi ngủ, nhưng kết quả, Tạ Thần còn chưa tắm xong thì cô đã ngủ thiếp trước.
Khi cô tỉnh dậy sau giấc ngủ này, thì trời đã sáng.
Đầu óc lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
Nhìn Tạ Thần còn đang ngủ say, cô cũng không nhúc nhích, sợ quấy rầy đến việc anh nghỉ ngơi.
Nhưng mà ——
Cô nhẹ nhàng nghiêng người.
Cứ như vậy, cô đổi thành tư thế đối diện với khuôn mặt đẹp trai kia của Tạ Thần, bởi vì Tạ Thần vốn quay mặt về phía cô mà ngủ.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, bạn trai ở ngay bên cạnh mình, loại cảm giác này đối với Hàn Tinh Tinh mà nói thì tuyệt đối là mới lạ.
Nhìn Tạ Thần còn đang ngủ say, cô cũng không định đánh thức anh, nhưng mà bây giờ quả thật muốn làm chút gì đó.
Thế là, cô đưa tay phải ra, vẽ đường nét khuôn mặt Tạ Thần trong không trung, trong mắt đầy tán thưởng, bạn trai cô thật đẹp trai nha! Nhìn hàng lông mi này, nhìn cái mũi, cái miệng này, thật sự cái nào cũng đẹp cả!
Người đàn ông vừa tuấn tú lại đẹp trai như vậy mà bây giờ lại là bạn trai cô, thực sự nghĩ đến là tự hào.
Hàn Tinh Tinh càng nghĩ càng cảm thấy tốt đẹp, sáng sớm mà tâm trạng đã vô cùng tốt, đến mức không nhịn được mà cười trộm trong lòng.
Cánh tay giơ giữa không trung trước mặt Tạ Thần một lúc lâu đã hơi tê mỏi, lúc cô chuẩn bị thu tay lại thì lập tức bị giật nảy mình.
Người đàn ông vốn đang nhắm mắt ngủ ngon lành bỗng dưng mở mắt, cánh tay cô chưa kịp thu lại kia cũng bị đối phương bắt lấy, rồi bị đối phương kéo đến bên môi khẽ hôn một cái.
Giọng nói khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ vang lên, “Buổi sáng tốt lành!”
Bên trong giọng khàn khàn còn mang theo ý cười, đủ để màng nhĩ của Hàn Tinh Tinh lập tức nổ tung.
“… Chào buổi sáng, tốt lành!” Hàn Tinh Tinh khô khốc đáp lại.
Rõ ràng cô cũng không làm chuyện xấu gì, nhưng mà không biết vì sao lại cảm thấy chột dạ.
So với cô, tâm trạng của Tạ Thần tốt hơn rất nhiều.
Anh cũng không ngồi dậy mà cứ nghiêng người nhìn Hàn Tinh Tinh như vậy, rồi mỉm cười hỏi, “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
“Ngon ạ.” Làm sao lại không ngon, người ta ngủ một giấc tới hừng đông đó!
Cảm thấy mình không thay đổi cảm xúc được như Tạ Thần, Hàn Tinh Tinh chợt thấy có chút không phục.
Rõ ràng vừa rồi anh ngoan ngoãn nằm ngủ, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, bây giờ anh vừa tỉnh dậy, thì mình lập tức rơi vào thế hạ phong, cô cũng có lòng háo thắng có được không?
Nghĩ tới đây, hai tay cô đặt trên vai Tạ Thần, rướn người về phía anh, đè cả người anh xuống phía dưới mình, trên mặt còn tỏ vẻ dương dương đắc ý mấy phần, nói, “Em còn dậy sớm hơn anh đó!”
Tạ Thần nhìn thấy cô như vậy thì cũng phối hợp chơi đùa cùng cô.
Anh nghiêng người, dễ như trở bàn tay, đè người xuống dưới thân mình lại một lần nữa.
Sức lực của con trai và con gái chênh lệch nhau rất lớn, thời điểm này là thấy rõ nhất.
Sau khi Hàn Tinh Tinh bị đ è xuống, cố gắng vùng vẫy một hồi lâu, không thể nói là không nhúc nhích tí nào, nhưng cũng không mang đến tác dụng gì cả, chỉ làm cho bản thân mệt đến mức thở hồng hộc.
Bởi vì Tạ Thần không những đè cô, mà còn thỉnh thoảng cù lét, làm cho cô mắc cười đến nổi trong mắt ngập nước.
Cô lập tức đầu hàng nói, “Không chơi, không chơi nữa, nên rời giường thôi!”
Nhưng lại không biết bộ dáng này của mình hấp dẫn Tạ Thần đến mức nào.
Cũng may Tạ Thần là chính nhân quân tử thật sự, sau khi giật mình thì không làm gì cả, chỉ cúi đầu hôn lên trán cô một cái, rồi dịu dàng nói, “Được, rời giường nào!”
Trong lúc nói chuyện, anh trực tiếp nhấc người ra khỏi giường.
Hai người cùng dậy, cùng tắm rửa, cùng ăn sáng rồi sau đó cùng đi làm.
Nếu như không phải tối hôm qua bọn họ mới chính thức ngủ chung trên một chiếc giường, chỉ nhìn cách thức ở chung ăn ý như vậy thì bọn họ thật sự giống như cặp vợ chồng già.
Tạ Thần ra ngoài là muốn đi làm, mà trước đó Hàn Tinh Tinh đã quay quảng cáo và chụp hình tạp chí, trước mắt bây giờ chỉ còn lại một cái quảng cáo, Phạm Chính Đạt đã thống nhất thời gian chụp hình với đối phương vào ngày kia.
Trước ngày đó, Hàn Tinh Tinh muốn đọc kịch bản trước, sau đó tranh thủ lúc chưa vào đoàn phim thì có thể tìm hiểu kỹ về nhân vật.
Cho nên cô cùng đi tới công ty với Tạ Thần, trong lúc Tạ Thần làm việc thì cô ở trong văn phòng đọc kịch bản, dù sao cũng tốt hơn với việc ở một mình.
*
Hôm nay, phim của đạo diễn Hồ chính thức khai máy.
Lúc đầu Tạ Thần định tự mình đưa Hàn Tinh Tinh đến đoàn phim, nhưng đột nhiên quản gia trong nhà gọi điện thoại tới nói cha anh bị bệnh, đã nhập viện rồi, bảo anh tới bệnh viện thăm cha anh.
Bản thân Hàn Tinh Tinh cũng không nghĩ việc vào đoàn phim của mình lớn lao gì, cảm thấy có người đại diện và trợ lý là đủ rồi, bảo Tạ Thần không cần tự mình đưa cô đến đoàn phim.
Cân nhắc một hồi, Tạ Thần bảo Phạm Chính Đạt săn sóc Hàn Tinh Tinh, còn mình thì lái xe tới bệnh viện.
Giữa anh với cha mình dường như có một khoảng cách nhất định, hai người không thân thiết như cặp cha con thông thường.
Nhưng mà không thể nói là anh không quan tâm cha mình, từ sau khi ở viện mồ côi được tìm về, cha anh không làm chuyện gì có lỗi với anh cả.
Có thể nói, cha anh đã cố gắng hết sức để đền bù cho anh.
Có thể nói, cha anh có lỗi với mẹ anh, nhưng tuyệt đối không thể nói cha anh có lỗi với anh.
Cho nên khi nghe được tin cha mình bị bệnh phải nhập viện thì đương nhiên trong lòng Tạ Thần cũng lo lắng.
Một đường lái xe đến bệnh viện, chẳng mấy chốc anh đã đến được nơi cha mình đang nằm viện.
Lúc này, trong phòng bệnh cũng chỉ có cha anh và chú Trương quản gia đã gọi điện thoại cho anh trước đó.
Nhìn thấy anh đột ngột xuất hiện, cha Tạ rõ ràng có chút ngoài ý muốn, “Thần Thần, sao con lại tới đây?”
Tạ Thần vô thức nhìn thoáng qua chú Trương, lập tức nhận ra đối phương đã tránh cha mình khi gọi điện thoại cho anh.
Anh giật giật cà vạt, đứng trước giường bệnh, trên mặt tỏ vẻ không vui, “Làm sao, con không thể tới sao?”
Anh vừa nói ra lời này, sắc mặt cha Tạ rõ ràng nhanh chóng có chút ngưng trệ, mở miệng muốn giải thích.
“Nếu không phải chú Trương gọi điện thoại nói cho con biết, có phải cha không định nói cho con biết chuyện cha nhập viện hay không?” Nhìn dáng vẻ yếu ớt và mái tóc bạc trắng trước trán của cha mình, trong lòng Tạ Thần vô cùng khó chịu.
Nói thật, cha anh năm nay cũng mới ngoài năm mươi, từ nhỏ ông ấy đã là thiên chi kiêu tử, gia thế bất phàm, theo lý mà nói, người có xuất thân giống như vậy đều rất biết bảo dưỡng, khó nhìn ra được tuổi tác.
Anh biết, nhiều người bằng tuổi với cha anh nhưng lại trẻ hơn ông rất nhiều.
Duy chỉ có cha anh, trông còn có vẻ già hơn tuổi thật.
Rất rõ ràng, nhiều năm qua, ông sống cũng không thư thái, vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện mẹ anh qua đời, ngay cả đứa con trai này cũng không thân thiết.
Bạn đang đọc bộ truyện Vì Sao Bé Nhỏ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vì Sao Bé Nhỏ, truyện Vì Sao Bé Nhỏ , đọc truyện Vì Sao Bé Nhỏ full , Vì Sao Bé Nhỏ full , Vì Sao Bé Nhỏ chương mới