"Không so được với công lực pha trò nhiều năm như một của anh." Ngôn Hành Yến vắt chéo hai chân, tựa lưng lên tường không cam lòng tỏ ra yếu thế bật lại, "Nhất định là tướng thanh chuyên nghiệp."
"..." Ngôn Hành Thiện cẩn thận quan sát Ngôn Hành Yến một lúc, bỗng trợn to hai mắt nói: "Anh cứ nói lạ ở đâu, chú hết ho khan rồi hả?"
Nghe vậy Ngôn Hành Yến cười đập lên vai Lệ Nam, "Trước ho khan là vì cơ thể không chịu được âm khí của quỷ phách, hiện tại không ho nữa chắc vì Lệ Nam đã bắt đầu dung hợp quỷ phách."
Ngôn Hành Thiện gật đầu, "Đã hiểu, Phong Ly ở đâu? Mau đưa cho anh, anh còn vội về ngủ đấy...!Lỡ đâu chú mày nhìn nhầm, người ta chỉ là một con chồn, thế thì quấy rầy cuộc sống về đêm của anh mày đấy, xem anh có vặt đầu chú mày xuống không."
"Yên tâm, không sai được." Ngôn Hành Yến nhướng mày, "Nhìn phía sau anh kìa."
Vừa đúng lúc này Phong Ly được nhân viên ở cửa hàng thú cưng ôm ra từ phòng khám bệnh và chăm sóc, vật nhỏ màu trắng được ăn no uống đủ đang ngủ say giữa vòng tay cô gái.
Mũ sau áo khoác của Ngôn Hành Thiện bỗng có một cái đầu lông vàng óng mượt mà nhô ra, nó kêu lên một tiếng bén nhọn rồi lại rụt về trong mũ.
"Ngoan ngoan..." Ngôn Hành Thiện bất chấp Hoàng Đại Tiên trong mũ tiến lên hai bước mắt dính chặt vào Phong Ly, trên mặt là vẻ khó hiểu như vừa khóc lại như đang cười, "Đúng thật này...!Hai đứa bây có cái vận may chó má gì thế? Như này mà cũng được à?"
Nhân viên trực không thể hiểu nổi, chỉ là một con chồn sương màu trắng thôi làm gì mà kích động thành như vậy, "Thân thể của nó vô cùng sạch sẽ, là một con chồn sương trắng nhỏ vô cùng khỏe mạnh." Cô tiếp tục tiếp lấy cẩm nang những điều cần chú ý ra, đồng thời liên tục đẩy mạnh tiêu thụ thẻ tắm rửa và thức ăn dinh dưỡng cho thú cưng của cửa hàng mình, Ngôn Hành Thiện cứ như nước đổ đầu vịt, Ngôn Hành Yến ngồi hơi xa thì cứ như chưa từng nghe, thậm chí Lệ Nam mặc kệ hết chỉ muốn về học từ vựng tiếng Anh để ngày mai còn lên lớp sớm.
Phong Sinh Thú dù bao nhiêu tuổi cho một trận gió là có thể sống, mi chết đói rồi nó vẫn chưa chết được, cần gì phải chú ý.
Thấy ba tên đàn ông trước mặt khó chơi nhân viên cửa hàng thú cưng cũng không còn cách nào khác đành đưa con chồn trắng cho Ngôn Hành Thiện sau đó đến quầy thu ngân tính tiền.
"Anh Thiện, hôm nay chưa phải cuối tuần, sao anh không ở đại học N?" Lệ Nam trước giờ vẫn là học sinh ngoan tuân thủ nội quy nhà trường, Ngôn Hành Yến vừa ngủ gật vừa trốn học trong mắt hắn đã là học sinh cá biệt ngoài sức tưởng tượng, nhưng ít ra hắn còn có nguyên nhân, còn Ngôn Hành Thiện khỏe mạnh cường tráng...! Lẽ nào trốn học là tập tính bẩm sinh của mỗi vị thiên sư?
"Ngừng ngay!" Ngôn Hành Thiện liếc mắt một cái liền thấy ngay suy nghĩ trong lòng Lệ Nam, "Nghề nghiệp thiên sư không giống với những nghề khác, cơ bản sẽ không ở trong trường học được mấy ngày, tất cả đều phải chạy khắp nơi, ở đâu có quỷ thì sẽ chui vào đấy, muốn nhận bằng tốt nghiệp đồng thời làm việc cũng không dễ dàng gì, chú nghĩ ai cũng học dốt như Ngôn Hành Yến à?"
Lệ Nam: "..."
"Được rồi, anh đi trước đây.
Anh sẽ nuôi giúp hai người con Phong Ly, nhưng lỡ nuôi tốt thì không trả đâu đấy."
Ngôn Hành Yến: "???"
Chồn tức giận bất bình lại xông ra khỏi mũ của Ngôn Hành Thiện, lần này vì đã ra khỏi cửa hàng thú cưng, cả bọn đang đứng ở nơi không có người nên lá gan của Đại Tiên cũng to hơn rất nhiều, nó há miệng muốn cắn tên chủ nhân đứng núi này trông núi nọ, Ngôn Hành Thiện nhanh chóng a a a dỗ dành nó, "Đến nữa đều là người nhà, nó là vợ bé, Đại Tiên, địa vị của mày rất vững chắc mà."
Hoàng Đại Tiên càng ra sức cắn hơn.
Trước khi đi Ngôn Hành Thiện còn hỏi thời gian thi đại học cụ thể của Lệ Nam, nói rằng đến lúc ấy anh sẽ lái xe đưa Lệ Nam về nhà.
Cha mẹ của Lệ Nam đều là bác sĩ, bình thường công việc vô cùng bận rộn mỗi tháng chỉ được nghỉ hai ngày, dù có về nhà cũng chưa chắc đã có thể gặp nhau, bình thường nghỉ đông và nghỉ hè đều là một mình hắn thở hổn hển khiêng chăn bông và va li hành lý bắt xe về một mình hoặc tiện đường bắt xe về chung với bạn học.
Nếu như Ngôn Hành Thiện có thể tiễn hắn một đoạn đương nhiên là tốt nhưng Lệ Nam cuối cùng vẫn da mặt mỏng, lễ phép từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh nhưng chỉ có nửa giờ đi đường, đến lúc đó em và Ngôn Hành Yến bắt xe về là được."
Ngược lại thì Ngôn Hành Yến thoải mái nói: "Cứ để cho anh ta đưa về, đỡ cho người này bình thường chỉ biết ăn không biết làm."
Ngôn Hành Thiện: "..."
Sau khi đuổi anh họ đi Ngôn Hành Yến sướng đến muốn bay lên, y ngồi bên bàn trà ngoài phòng khách vừa hừ hừ hát tiểu khúc vừa gấp hạc giấy.
Lệ Nam tắm xong thì nhắn một tin về nhà, nói tháng này hắn sẽ không về, sau đó yên tâm ngồi trong thư phòng luyện đề.
Ước chừng qua hai giờ, Lệ Nam đang xoa bóp cái gáy nhức mỏi chuẩn bị đứng lên đi bộ một chút thì cửa thư phòng bỗng nhiên bị gõ, Lệ Nam gọi hai tiếng bảo Ngôn Hành Yến trực tiếp đi vào, cửa không khóa nhưng tiếng gõ cửa vẫn kiên trì có quy luật như cũ.
Lệ Nam khó hiểu đứng dậy mở cửa lại thấy bốn con hạc giấy đang gắn sức bưng một cốc nước ô mai, cánh vẹo xuống như thể sắp gãy đến nơi, con hạc gõ cửa thì bị đập đầu đến lõm vào, trông đáng thương vô cùng.
"..." Đầu sỏ gây chuyện thế nhưng lại nhịn không được mà cười lên, Lệ Nam nhận lấy cốc nước ô mai tươi mát, cười nói: "Thay tao nói cảm ơn chủ nhân của bọn mày."
Con hạc lõm đầu như nghe hiểu lời Lệ Nam nói, nó quay người để lộ thân mình có nếp gấp, hình như đang chờ Lệ Nam viết xuống chút gì.
Bạn đang đọc bộ truyện Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến, truyện Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến , đọc truyện Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến full , Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến full , Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến chương mới