Minh quỷ 6 - Cho cậu một ly nước quêntình
Ngôn thiên sư sao mà nhạy bén, y quyết định nhanh chóng lướt qua vạch phân cách, rút sáo trúc ra khỏi thắt lưng, giơ còng tay bằng nhựa mài đao soàn soạt xông tới.
Con quái vật không tiến lên mà thụt lùi lại, không biết từ đâu vang lên tiếng còi chói tai sau đó nó biến thành làn khói đen như lúc vừa tới, theo khe cửa hoảng hốt chạy bừa chen vào trong phòng lớp 11.
Ngôn Hành Yến hừ một tiếng xoay xoay cái còng nhựa quanh ngón tay, Lệ Nam tiếng lên trước nhấn tay nắm cửa xuống rồi nhẹ nhàng đẩy ra...!Cửa mở.
Lớp học lần này khác xa hai lớp trước vì cảnh bên ngoài cửa sổ là ban ngày thoáng đãng, vạn dặm không mây nên trong phòng đầy ắp ánh sáng, cơn gió nhẹ làm lay động rèm cửa sổ, yên tĩnh mà ấm áp.
Đồ trang trí trong phòng học mơ hồ như bị tô lên một lớp gạch men giống hệt như khung cảnh trong mắt người bị cận, ngay cả khi lại gần cũng không thể nào nhìn rõ.
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy một cách rõ ràng chính là cây đàn piano màu trắng đặt giữa phòng, nắm đàn đã được nâng lên, bên trên có đặt bản nhạc nhưng trên giấy trống rỗng không có chữ.
"Vào được phòng học này quả là không dễ dàng." Sau khi đóng cửa chuyện đầu tiên Ngôn Hành Yến làm chính là nhìn lên trần nhà phòng ngừa có thêm một con quỷ không có mắt nào lại lao ra dọa mình.
Sau khi xác định trong phòng học không có gì khác chỉ có đàn piano Ngôn Hành Yến đi tới bên cạnh Lệ Nam tùy ý vỗ gõ lên hai phím, "Đàn piano...!Yến Nhi học đánh piano hả?"
"Không biết, thế nhưng mẹ cô bé giỏi nhất là đánh đàn, có lẽ cô bé cũng học!"
Ngôn Hành Yến nhìn vào mắt Lệ Nam, suy đoán: "Nếu khi còn sống cô bé đang muốn đến trường tìm mẹ, vậy chuyện muốn cậu hoàn thành cũng đã rất rõ...! "Lệ Nam đương nhiên cũng biết rõ mục đích của con quỷ này, nhưng mấu chốt là: "Chúng ta đi đâu kiếm mẹ cho cô bé đây?"
Ngôn Hành Yến vươn hai tay bắt lấy đầu Lệ Nam bắt hắn nhìn về phía chiếc đàn piano, "Vật tượng trưng cho mẹ của cô bé."
"..." Lệ Nam dường như hiểu, "Đánh đàn, quỷ sẽ nghĩ rằng mẹ mình đang chơi, sau đó sẽ hài lòng đi đầu thai?"
"Hẳn là không sai đâu." Ngôn Hành Yến gật đầu, phút chốc lại nghĩ tới một vấn đề, "Cậu biết đánh đàn piano không?"
"Biết một chút...!Nếu tôi không biết đánh đàn thì sẽ không giải quyết được vấn đề sao?"
Ngôn Hành Yến thế mà lại nghĩ rất thoáng, y nghiêng người dựa vào đàn dương cầm, lười biếng nói: "Sẽ có cách khác thôi, hơn nữa chắc gì con quỷ đã muốn tấu nhạc."
Lệ Nam ngồi xuống trước đàn piano, mười ngón tay đặt trên phím đàn đen trắng thử hỏi: "Đàn gì đây? Für Elise được không?"
"Dở quá vậy?" (Gốc là 烂大街, ghép vần là làn dà jiē, ý là vật này rất bình thường, ngoài đường ai cũng có cũng mặc.
Cụ thể là nói về người không có thẩm mỹ, phẩm vị quá đỗi bình thường.)
"Không được nói xấu Beethoven."
"...!"
Âm nhạc hoa lệ mượt mà chảy xuôi theo đầu ngón tay của Lệ Nam, Ngôn Hành Yến không rảnh thưởng thức kỹ thuật của hắn, y cảnh giác quan sát bốn phía nhưng đến tận khi âm nhạc kết thúc trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Ngôn Hành Yến hất cằm lên ý bảo đổi bài khác, sau đó Lệ Nam biểu diễn "Sonate Ánh trăng" một lần nhưng vẫn không có kết quả lại đổi sang đánh "Ode to joy", Ngôn Hành Yến bĩu môi: "Có thể đừng đánh nhạc của Beethoven nữa được không, Chopin, Mozart cũng nổi tiếng mà."
Lệ Nam vân vê đầu ngón tay bất đắc dĩ nói: "Tôi học piano chơi chơi thôi, không biết được nhiều bản nhạc đâu." "Chậc." Ngôn Hành Yến lấy một cái bút ra từ trong túi sau đó cầm lấy bản nhạc trống rỗng bắt đầu viết lên, "Đàn theo cái này đi."
Lệ Nam lẩm nhẩm hai đoạn nhận ra ca khúc này là "Chúng ta hãy cùng đẩy đôi mái chèo", hắn đang đọc bản nhạc ánh mắt bỗng sáng lên, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên nói với Ngôn Hành Yến: "Tôi biết nên đánh bài gì rồi!" Nói xong hắn lập tức chơi, khúc nhạc dạo vui sướng lập tức vang vọng trong căn phòng sáng ngời.
Vừa nghe Ngôn Hành Yến trong nháy mắt cũng biết bài hát này ở đâu ra, y âm thầm nghĩ sao Lệ Nam cứ phải sai mấy lần rồi mới có ý tưởng chính xác, sau đó y cũng đặt sáo trúc lên môi cùng hòa tấu, dùng linh khí xung quanh giúp bài hát càng thêm vang vọng.
Cảnh tượng này có thể càng thêm đẹp nếu hai người hợp tấu bài bản nhạc nhẹ nhàng thư giãn nhưng tiếc thay tiếng sáo tiếng đàn lại cùng cất lên bài "Chim én", khung cảnh cả gia đình biểu diễn văn nghệ được tái hiện lại ngay trong lớp học.
Nhưng điều này cũng không tệ, chí ít trẻ con rất thích.
Khi bài hát đến đoạn Hỏi chim én vì sao lại đến, chim én nói... giọng hát lanh lảnh của bé gái bốn năm tuổi cũng vui sướng cất lên cùng hòa thanh, như trước tấm màn sân khấu bỗng xuất hiện ca sĩ hát chính, giọng hát du dương như tiếng chuông bạc đung đưa mang theo cảm giác vui vẻ không buồn không lo.
Trong lòng Lệ Nam và Ngôn Hành Yến thả lỏng, bọn họ ăn ý liếc nhau đều thấy được sự vui mừng trong mắt đối phương -- đương nhiên đôi mắt tối đen của Ngôn Hành Yến khiến Lệ Nam phải tốn chút sức mới có thể nhìn thấu, miễn cưỡng nhận ra cảm xúc trong đó.
Nhạc thiếu nhi rất ngắn chưa đến hai phút đã đàn xong, Lệ Nam chuẩn bị tâm lý xong mới dám từ từ quay người lại nhưng trong phòng học vẫn không có gì như trước, bóng dáng cô bé trong suốt lơ lửng giữa không trung chưa từng xuất hiện như trong tưởng tượng của hắn.
"Chuyện gì xảy ra vậy, vẫn không có tác dụng sao?"
Ngôn Hành Yến không trả lời ngay, y quay người mở cửa lớp học rồi thò đầu ra quan sát hai bên, sau đó quay đầu lại vẫy tay với Lệ Nam.
Lệ Nam đi tới, ngoài cửa vẫn là trời đầy mây nhưng đã không còn cảm giác áp lực như trước, tầm nhìn trống trải nên hắn rất dễ dàng nhìn thấy một cô bé mặt trắng bệch đứng cách đó không xa.
Tay chân cô bé mờ ảo như làn khói, đường nét trên mặt cũng mơ hồ chỉ có đôi mắt đen kịt vô thần nhìn chằm chằm hai người.
Lệ Nam không biết miêu tả ánh mắt đó thế nào, chỉ biết vừa nhìn đã có thể đoán ra cô bé không phải người sống.
Dần dà cô bé giơ tay phải lên rồi chỉ về phía bên cạnh sau đó chậm rãi xoay người dần dần biến mất giữa màn đêm.
Chim én cứ như vậy lặng yên không một tiếng động bay đi, bước chân nàng không hề do dự có lẽ không còn chút quyến luyến gì với nhân giới nữa.
Tuổi của cô bé vẫn còn quá nhỏ chưa kịp sinh ra nhiều vướng mắc với trần gian, lúc tới mang đến vui mừng cho cả nhà khi đi cũng mang theo sầu bi của cả gia đình.
Điều duy nhất cô bé không nỡ cũng chỉ là muốn được nghe mẹ mình đàn một khúc nhạc ở trong mơ lần nữa mà thôi.
"Tôi đã gặp cô bé." Lệ Nam bỗng nhiên nói, Ngôn Hành Yến đứng một bên lộ ra vẻ quả nhiên là thế, hừ một tiếng nói: "Rốt cuộc cũng nhớ ra? Xem trí nhớ của cậu kìa, thế là hàng xóm hay thân thích?"
"Đều không phải, tôi mới chỉ gặp cô bé một lần.
Sáng sớm hôm nay lúc xuống cầu thang ở ký túc xá tôi thấy cô bé ngồi xổm ở lầu một chỗ chúng ta phơi chăn, lúc đó tôi còn tưởng con gái của dì quản lý ký túc xá cũng không quá để ý."
"..."
Thấy Ngôn Hành Yến cau mày Lệ Nam nghi ngờ nói: "Có gì không đúng sao?"
"Có lẽ là ngoài ý muốn hoặc là trùng hợp thôi..." Ngôn Hành Yến tự lẩm bẩm lại cất giọng nói: "Đi ra ngoài trước rồi nói." Y kéo cổ tay Lệ Nam, hai người đi qua trước cửa lớp 11 cùng thấy cấu thang đã xuất hiện ở nơi nó vốn nên tồn tại, cảnh này giúp tảng đá lớn treo trong lòng Lệ Nam cuối cùng cũng có thể thả xuống, cảm giác an tâm từ tận đáy lòng.
Hắn cũng từng nghe qua câu chuyện ma lúc 0h đêm cầu thang sẽ có nhiều hơn 13 bậc thang lúc bình thường nhưng thấy Ngôn Hành Yến đi nhanh về phía trước lục thân không nhận kiêu ngạo thôi rồi, hắn cũng ba bước thành hai bước nhảy xuống phía dưới theo.
Khi gót giầy chạm đến bậc thang cuối cùng Lệ Nam bỗng nhiên chấn động toàn thân, cảnh tượng trước mắt hắn bỗng nhiên thay đổi.
Bạn đang đọc bộ truyện Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến, truyện Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến , đọc truyện Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến full , Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến full , Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến chương mới