Tôi sớm đã mất vị giác, mỗi một món ăn nuốt xuống đều giống như nuốt đá.
Lúc tôi ngủ cũng thường tỉnh dậy vì đau.
Không biết nội tạng nào của tôi sắp hỏng rồi, mỗi khi đêm đến lại đau như dao cắt.
Nhưng tôi vẫn muốn ăn nhiều chút, ngủ nhiều chút.
Nhóc con cần mà.
Hôm nay tôi không cẩn thận dùng trâm quẹt vào tay, cắt thành một vết thương nhỏ, máu chảy ra màu đen sì.
Tôi không thể không thừa nhận, thế giới này có thể thật sự có thứ đồ quỷ dị như "cổ".
Lúc ở Quảng Nguyệt Cung được một tháng, A Man cuối cùng cũng quay về.
Em ấy lại đi sớm về khuya, gương mặt đầy gió sương, vừa nhìn liền biết là đi đường cả đêm.
Tôi nhìn vành mắt chợt đỏ lên của em ấy lúc em ấy nhìn thấy tôi, tôi liền biết được kết quả.
Em ấy quỳ trên đất, tựa lên đầu gối tôi: "Nương nương, là A Man vô dụng."
Em ấy lại khóc.
Em ấy không thường khóc thế này.
Mấy năm nay, em ấy chỉ từng khóc một trận lúc con ngựa em ấy nuôi chết.
Nhưng bây giờ em ấy hễ nhìn thấy tôi liền khóc.
Tôi thay em ấy vén những sợi tóc rối bù: "A Man vất vả rồi."
"Trưởng lão nói lâu quá rồi, cổ đó hạ từ trước khi nương nương đến tuổi cập kê, sớm đã ăn sâu vào xương tủy."
Trước tuổi cập kê sao?
Tôi vậy mà thở phào một hơi.
Ít ra, không phải sau khi tôi đến đây.
Ít ra, không phải là Tạ Dung Khâm.
Trước khi đến tuổi cập kê, người người đều cho rằng Vệ Ương Ương ghét Tạ Dung Khâm.
Còn về việc rốt cuộc là ai thì ai mà biết được.
Suy cho cùng ai cũng muốn lấy Vệ Ương Ương để làm hoàng đế.
Nhưng không ai muốn Vệ Ương Ương sinh hạ trưởng tử.
"Vậy..." Tôi ngập ngừng mở lời, "Hài tử thì sao?"
Lần trước trước khi A Man rời khỏi, lại lấy đi nửa bát máu của tôi.
"Hài tử...cũng không có cách sao?" Trong mắt tôi chắc hẳn đang tràn ngập kỳ vọng.
Tôi đã nhìn thấy điều đó trong đôi mắt đen láy của A Man.
Nhưng A Man lại khóc.
Tôi có chút không kiềm chế được bản thân.
"Nó...nó vẫn đang sống mà." Tôi vô thức chụp lấy tay A Man, vội vàng nói, "Nó vẫn đang sống. Nó đang lớn lên, ngày nào nó cũng đạp bụng ta."
"A Man, còn cách nào không...không cần quá lâu đâu, để ta sống thêm năm tháng, hoặc là bốn tháng, ba tháng, hay là ba tháng...ba tháng cũng được, chỉ ba tháng thôi, ba tháng ta sẽ thúc sinh nó ra…"
"Hay là thế này, dùng mạng của ta đổi mạng của nó...ồ, ta vốn sắp chẳng còn mạng nữa rồi..."
"Vậy có thể dùng kiếp sau không? Kiếp sau sau nữa? Dùng kiếp sau của ta đổi lấy mạng sống cho nó có được không?"
Tôi đã không ngồi nổi nữa, cơ thể theo giường nhỏ trượt xuống, ngồi bệt trên đất, khóc không thành tiếng:
"A Man, ta không nỡ để nó chết."
"Ta muốn cứu nó."
"A Man, nó rất ngoan."
"Em nghĩ cách đi được không?"
A Man ôm lấy tôi, nói: "Xin lỗi, là A Man vô dụng, A Man vô dụng."
Sau đó tôi cũng không nhớ mình đã trải qua đêm này như thế nào.
Tôi chỉ biết, chút hi vọng nhỏ bé của tôi cũng vỡ rồi.
16.
A Man không đi nữa, em ấy và Tiểu Đào cùng ở lại Quảng Nguyệt Cung với tôi.
Bọn họ vẫn giống như lúc trước, một thì người cười hì hì, một người thì lạnh lùng.
Tôi lại vẽ một bộ bài, dạy bọn họ chơi đấu địa chủ.
Mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Bây giờ tôi không thể ngồi quá lâu, thường nằm trên giường không dậy nổi.
Thỉnh thoảng Tiểu Đào sẽ nghi hoặc hỏi:
"Ngươi nói xem có phải nương nương của chúng ta bệnh rồi không? Tại sao tinh thần càng ngày càng kém chứ?"
A Man quay đầu đi, không để ý đến em ấy.
A Man không chịu nói với Tiểu Đào, em ấy sợ Tiểu Đào sẽ khóc thủng trời mất.
Rất nhanh đã đến mười lăm tháng tám.
Tết trung thu, ngày đoàn viên.
Có lẽ Tạ Dung Khâm cuối cùng cũng nhớ ra hắn còn có một hoàng hậu, sáng sớm đã lệnh cho người truyền chỉ nói tối nay muốn qua đây.
Tiểu Đào mặt mày phấn khởi nói với tôi:
"Nương nương, em thấy nội thị khiêng rất nhiều pháo hoa qua đây, nhất định là bệ hạ chuẩn bị cho người!"
Buổi chiều Tiểu Đào muốn trang điểm cho tôi, em ấy nói gần đây sắc mặt tôi kì thực có hơi khó coi.
Tôi vốn không đồng ý, nhưng nghĩ đến màn pháo hoa năm đó xem cùng Tạ Dung Khâm, cuối cùng vẫn ngồi xuống trước gương.
Lâu rồi tôi không xinh đẹp như vậy.
Các cung nhân chuẩn bị bàn dài, bày đầy bánh trung thu và các loại điểm tâm, trái cây.
Tôi đặc biệt đi xem pháo hoa ở cổ đại một chút, rất hiếm lạ.
Sau đó ngồi xuống đợi Tạ Dung Khâm.
Thật ra từ lâu thời tiết đã không còn nóng nữa, tối đến thậm chí có hơi lạnh.
Có điều ánh trăng vẫn rất đẹp.
Sau khi đợi được một giờ, bầu không khí trở nên hơi khó xử.
"Mỗi năm trung thu trong cung đều có yến tiệc, bệ hạ đến muộn một chút là chuyện bình thường." Tiểu Đào nói.
Sau khi đợi hai giờ, trời lất phất chút mưa nhỏ.
Tiểu Đào kéo tay áo tôi: "Nương nương, trời hơi lạnh rồi, hay là chúng ta về nội điện trước đi?"