Lan Phương sững sờ nhìn Gia Huy như muốn hỏi, trên chính điện nhà Lang Trượng đang xảy ra chuyện gì mà mọi người nhốn nháo vậy.
Gia Huy thì chẳng nói chẳng rằng, vơ vội lấy ba lô như một thói quen rồi đi thẳng ra ngoài. Không chần chừ, Lan Phương cũng đi theo anh.
Một phần chái của chính điện đang bốc cháy ngùn ngụt. Nhà toàn bằng gỗ, lại lợp gianh, vách đan bằng tre và nứa nên rất dễ bắt lửa. Đứng phía dưới, cậu con trai tên Thạnh, tuy nhỏ người nhưng miệng lại không ngừng gào to, hô hào mọi người lấy nước để dập lửa. Trên nhà, đám trai làng đang khó nhọc kìm giữ cô gái vẫn không ngừng giãy giụa.
Lúc này, Lang Trượng mới bắt đầu đi lên. Gia Huy và Lan Phương cũng mau rảo bước theo ông. Đám cháy về cơ bản đã được dập tắt, nhưng một phần chái nhà đã bị thiêu rụi. Còn cô gái vẫn không thôi giãy giụa liên hồi, gào thét những tiếng đầy man rợ, quái đản.
– Ta… sẽ thiêu rụi lũ chúng bay. Ta sẽ thiêu rụi tất cả lũ chúng bay…
Chẳng nói chẳng rằng, Lang Trượng ra hiệu cho đám trai làng ghìm chặt lấy chân tay và đầu của cô gái. Những sợi dây bện bằng cói siết chặt làm da thịt cô hằn lên những vết xước, có đôi chỗ đã thâm tím lại, bầm máu. Nếu không mau trục xuất linh hồn tà ác kia thì e rằng, cô gái tội nghiệp khó mà giữ được tính mạng. Nghĩ tới đó, lòng Lang Trượng như thắt lại, nhớ đến hình ảnh người đàn bà đứng tuổi khắc khổ đã van xin ông cứu mạng con gái bà ta bữa nọ.
Khi đám trai làng đã giữ chặt được cô gái, Lang Trượng rút từ trong túi khót ra chiếc hồ lô cùng nhánh lá tre quen thuộc. Nhúng nhánh lá vào trong bình đựng nước, Lang Trượng vẩy vẩy lên người cô gái, đi vòng quanh, vừa đi vừa to giọng đọc một đoạn chú ngữ. Gia Huy cố căng tai ra để nghe nhưng tuyệt nhiên không hiểu.
Cô gái vẫn hằn học, ánh mắt đỏ ngầu, gằn lên từng tiếng giận dữ.
– Ngươi không thể giữ được ta bằng cái thứ nước đó nữa đâu, hahaha. – Kết thúc câu nói là một tràng cười man rợ.
Lang Trượng hơi chững lại. Đột nhiên, cô gái bị ám huých một cái thật mạnh khiến đám thanh niên trai tráng loạng choạng, rồi ngã uỵch xuống đất. Những sợi dây không còn siết chặt như ban nãy nữa mà dão dần ra như bị nới bởi một sức mạnh kỳ bí. Toàn thân cô gái lại rung lên, mắt trợn ngược, trắng dã. Một thanh niên gần đó chạy lại, định dùng cả hai tay giữ chặt lấy cô gái. Nhưng khi vừa chạm vào người cô, thì chàng ta bỗng rú lên thất thanh, người co rúm lại, hệt như bị điện giật rồi ngã ngửa ra sau không rõ nguyên nhân. Những người xung quanh nhìn thấy thế thì sợ hãi không dám lại gần.
– Cô ta sắp thoát ra rồi kìa! – Ai đó lên tiếng, giọng hoang mang vô cùng.
Vừa dứt lời, sợi dây trên người cô gái bung ra, rơi xuống, đứt đoạn thành từng khúc tủn mủn. Nhanh như cắt, cô gái vội lao về phía Lang Trượng đã há hốc mồm kinh ngạc.
– Cẩn thận, thầy ơi! – Thạnh hét lớn, định chạy lại phía thầy, nhưng chân nó đông cứng, tê dại, không thể nào nhúc nhích.
Những ngón tay gân guốc, hiện lên vài đường vân máu đen đặc của cô gái đang chuẩn bị chạm vào người Lang Trượng, thì tiếng “leng keng” chợt vang lên. Theo đó, cô gái khựng lại, bất động tại chỗ. Mắt trợn ngược, kinh hãi khôn cùng.
Thì ra, ngay khi cô gái tấn công Lang Trượng, Gia Huy ở gần đó đã nhanh trí lôi cái chuông đồng – bảo vật của dòng họ mình ra, dù khi ấy, anh cũng không chắc chắn nó có đem lại hiệu quả không. Nhưng khi nhìn thấy cô gái đột ngột khựng lại thì Gia Huy tin mình đã thành công. Lang Trượng nhìn Gia Huy như muốn ngầm bảo, hãy tiếp tục công việc.
Chẳng nói chẳng rằng, cứ thế, Gia Huy quơ chân di chuyển thành những quỹ đạo kỳ dị như người say; tay cầm chuông, tay đưa lên miệng lẩm bẩm niệm chú. Cô gái đứng yên như trời trồng, thi thoảng khẽ giật giật thân mình như thể có thứ gì đó từ bên trong muốn thoát ra, nhưng tiếng chuông của Gia Huy đã trấn yểm nó lại. Càng lắc chuông mạnh hơn thì cô gái lại càng cảm thấy đau đớn, quằn quại hơn, miệng sùi ra thứ bọt trắng xóa. Thấy thế, Lan Phương bèn lớn tiếng cảnh báo.
– Cô gái không chịu đựng được nữa rồi, Gia Huy! Dừng lại đi!
Gia Huy ngay lập tức dừng lại. Cô gái không còn co giật nữa mà ngã vật xuống đất trong tư thế kỳ dị vô cùng. Gia Huy bối rối nhìn Lang Trượng, nhưng Lang Trượng chẳng nói chẳng rằng. Đoạn, ông lôi từ trong cái túi khót quen thuộc ra một cái hũ bằng gốm men tinh xảo màu trắng ngà. Từ trong hũ, ông lôi ra một vài viên đá nhỏ màu đen, trông như viên sỏi, nhét vào miệng cô gái. Một lát sau cô ngừng hẳn, không còn co giật nữa, đúng hơn là cô đã ngất. Mọi người nhìn cô gái bất động, mặt cắt không còn giọt máu.
– Chỉ là thuốc thôi! – Lang Trượng trấn an. – Thuốc an thần do ta chế từ lá cây rừng ấy mà.
Sau đó, Lang Trượng quắc mắt ra lệnh cho mấy thanh niên đưa cô gái xuống nhà dưới để nghỉ ngơi.
Đúng lúc ấy, một toán người từ ngoài cửa đi vào, hớt ha hớt hải. Người phụ nữ đứng tuổi bữa nọ, nét mặt không khỏi bàng hoàng kinh hãi, khi nhìn thấy người ta đang khênh con mình đi.
– Thầy, thầy ơi… – Người phụ nữ bật khóc nức nở, quỳ mọp dưới chân Lang Trượng. – Con của con… sao rồi! Sao nhìn nó cứ như người chết thế! Thầy ơi, thầy ơi!
Lang Trượng trấn an người phụ nữ tội nghiệp.
– Không có gì đáng lo. Chỉ là lên cơn co giật thôi. Tôi đã cho cô ấy uống thuốc an thần rồi.
– Chắc chắn sẽ tỉnh lại. Nhưng… – Lang Trượng ngập ngừng.
Người phụ nữ đứng tuổi nhìn ông, bối rối ra mặt. Hai hàng nước mắt vẫn chực lăn dài trên gò má cao gầy gò, đen sạm.
– Nhưng sao hả thầy? Có phải, con bé sẽ không thể qua khỏi! – Người phụ nữ ấm ức.
Lang Trượng lắc đầu, rồi từ tốn giải thích.
– Không phải chuyện đó. Ta đã nhận thì không bao giờ bỏ cuộc. Hai đệ tử của ta khi ngược lên Nà Thượng, chỗ con gái bà được tìm thấy, đã tìm ra nguyên nhân rồi. Ngày mai, ta cho người trong làng chuẩn bị lễ để trừ tà, đem theo cả con gái bà lên đó thì sẽ giải trừ được thôi!
Người phụ nữ vẫn khóc, thi thoảng khẽ nấc lên, đứt quãng, nhưng bà ta tạm tin những gì Lang Trượng vừa nói. Bởi lẽ, trong vùng này, ngoài Lang Trượng ra thì chẳng ai có thể cứu nổi con gái bà nữa. Người phụ nữ im lặng, rồi lại lên tiếng.
– Chúng con có phải chuẩn bị gì thêm không thầy?
– Có gì bà trao đổi thêm với trưởng thôn Nà Hạ. Ta đã truyền đạt lại với ông ấy hết rồi!
Người phụ nữ gật đầu, rồi lặng lẽ lui xuống nhà dưới. Bên cạnh, Gia Huy nhìn thấy sự lo lắng của Lang Trượng, anh định nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng.
Một lát sau, Lang Trượng ra hiệu cho Thạnh tiến lại gần mình, ra hiệu điều gì đó nghe có vẻ bí hiểm lắm. Cuối cùng ông quay nhìn Gia Huy và Lan Phương, nói.
– Phiền hai cô cậu đi theo tôi một lúc!
Lang Trượng không dẫn Gia Huy và Lan Phương xuống gian nhà dưới nơi ông ở, mà vòng qua chính điện ra phía sau, vào một vườn cây trái xum xuê, xanh ngát. Nơi đó, lổn nhổn những hòn đá lớn nhỏ mang nhiều hình dáng kỳ dị khác nhau.
– Như cô cậu thấy đó, nếu không sớm trục xuất linh hồn oan trái kia ra khỏi người cô gái thì – Lang Trượng ngập ngừng – tôi e rằng, khó mà giữ tính mạng cô gái qua đêm nay.
– Vậy ông cần chúng tôi giúp gì? – Lan Phương thẳng thắn hỏi lại.
– Tôi cần hai người đi theo chúng tôi.
– Nhưng đi đâu mới được chứ? – Lan Phương sốt ruột hỏi lại.
– Ngược lên Nà Thượng, nơi chôn cất cô gái xấu số ngày xưa. Tìm cho ra phần mộ thì tôi sẽ biết cách làm thế nào để cô ta siêu thoát. Nhưng để tìm ra ngôi mộ ấy, tôi cần chiếc chuông của cậu. – Lang Trượng nói rồi nhìn về phía Gia Huy.
– Chúng tôi rất sẵn lòng giúp ông. – Gia Huy nói.
– Cảm ơn hai người!
Giữa trưa, mọi thứ mà thầy dặn trước đó đều đã được Thạnh cho người đi làm ngay. Lúc xuống dưới nhà, ở giữa sân, đã có một chiếc xe – loại xe kéo cỡ lớn, có thể chở được vài người trưởng thành. Một toán thanh niên khỏe mạnh, cầm theo dao, cờ rủ thêu hoa văn hình rồng, cùng với một vài ký tự trông cổ quái. Một chiếc xe kéo cỡ nhỏ hơn, bên trong thùng xe đựng cơ man những hình thù cắt dán mà Thạnh đã chuẩn bị ban sáng.
Đồ cúng lễ đã được những người phụ nữ đựng trong những chiếc gùi hay đòn gánh. Vì không thể chậm trễ nên cả đoàn người tất tả lên đường. Cô gái được đặt nằm yên trong chiếc xe kéo cỡ lớn, đi vây quanh là năm thanh niên khỏe mạnh, nhanh nhẹn. Một người còn cầm theo cái lọng để che nắng. Lang Trượng cùng Thạnh, Lan Phương và Gia Huy đi hàng đầu. Thạnh khệ nệ vác thêm một bó nứa nhỏ, để đựng nước. Lang Trượng vẫn giữ khư khư bên mình chiếc túi khót quen thuộc, tay chống gậy, tay cầm kiếm, trông thực sự uy nghi.
Đoàn người xuôi xuống con đường lớn, rồi băng qua một con suối nhỏ nước mát rượi, cuối cùng men theo một con đường đất đỏ, thẳng lên vùng Nà Thượng.
Khi ấy, giữa trưa, trời bỗng nổi cơn dông gió, mây đen ùn ùn kéo về khiến bầu trời như thấp xuống. Đoàn người vẫn cứ thế bước đi, không hề nao núng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!