- " cô... có chuyện gì không? ". Giây tiếp theo, người đàn ông lên tiếng.
Lâm Lộc như hoàn hồn, cô tiếng trả lời.
- " à, Tần tổng thuê tôi đến đây để chăm sóc một người. Xin hỏi, anh là người ở ngôi biệt thự này đúng không? ".
- " ừ, đúng vậy ". Người đàn ông thoáng qua nụ cười buồn.
- " tôi có thể biết tên anh không? ". Lâm Lộc hỏi.
- " tôi tên Hoắc Hạo ".
- " chào anh, tôi tên Lâm Lộc ". Lâm Lộc chìa tay ra tỏ ý muốn bắt tay.
Hoắc Hạo cũng lịch sự, anh đứng lên, bắt tay với cô.
Cùng lúc đó có cơn gió thổi qua, làm tung bay những loạn tóc trên mặt Lâm Lộc, khiến cô trong thơ mộng hơn. Chiếc môi anh đào xinh xinh khẽ nở nụ cười thân thiện.
- " như vậy, công việc của tôi đến đây là chăm sóc anh, anh có cần chuyện gì cứ bảo tôi một tiếng, tôi sẽ hoàn thành nhanh nhất có thể. Thời gian của tôi ở biệt thự này là 8 tiếng. Tất là từ 2h trưa đến 9h tối. Khoảng thời gian này anh có cần chuyện gì cứ bảo tôi ".
- " phiền cô quá, bản thân tôi cũng không có việc gì làm mà, lấy đâu ra nhờ cô hoàn thành giúp chứ? ". Hoắc Hạo cười thân thiện, giọng nói trầm ấm của anh pha loãng theo cơn gió vừa thoáng qua.
- " anh khách sáo rồi ". Lâm Lộc cười.
- ------
Màn chào hỏi đã xong, Hoắc Hạo dẫn Lâm Lộc tham quan ngôi biệt thự, anh nói cho cô nghe về mật mã của cửa chính và sắp xếp một căn phòng cho cô nghỉ ngơi. Mọi chuyện xong xui đâu vào đấy thì trời cũng đã chiều. Ánh nắng chiều tà chiếu ngang qua ngôi biệt thự làm bật tông màu vàng nhạt của nó.
Lâm Lộc thấy gần biệt thự có cánh đồng ngô rất lớn, buổi chiều mọi người ra đồng thu hoạch ngô, cô cũng thú vị chạy lại xem.
Những cây ngô cao hơn đầu Lâm Lộc sừng sững chen chúc nhau trên đồng, màu vàng của bắp, màu nhạt của nắng, một chút hương bắp non thoang thoảng trong không gian, phải nói là không khí tuyệt hảo.
- " bác ơi, mấy trái ngô này mình có thể chế biến được rất nhiều thức ăn cùng thức uống đúng không ạ? ". Lâm Lộc cầm trên tay một trái ngô rồi hỏi bác nông dân.
Bác nông dân cười. Cô nhốc này từ thành thị xuống, đương nhiên gặp cây cỏ hoa lá sẽ ngạc nhiên cùng tò mò. Bác nông dân cũng tận tình tương tác.
Lâm Lộc dạo quanh cánh đồng một lát, đi mãi mà cũng chẳng hết một cánh đồng, đi một lát thì mỗi chân, định kiếm một gốc cây nào đó nghỉ chân thì gặp Hoắc Hạo, anh cũng hứng thú với mấy trái ngô này à?
- " Hoắc ca, anh cũng ra đây xem mọi người thu hoạch à? ". Vì cho cảm giác không xa lạ nên Hoắc Hạo đã đề cử Lâm Lộc gọi mình là Hoắc ca.
- " thu hoạch một hai trái về là thức ăn ". Hoắc Hạo với tay hái một trái ngô rồi cười nói.
- " đừng nói là ngày nào anh cũng ăn ngô đấy nhá ". Lâm Lộc chỉ tay vào trái ngô buồn cười hỏi.
- " ngày nào cũng ăn thì ngấy mất, chỉ là hôm nay có vị khách là cô đến, cho nên tôi muốn dùng ngô để đãi thôi ".
- " chế biến như thế nào? ". Lâm Lộc lại hỏi.
- " một lát rồi biết ". Hoắc Hạo cười rồi hái thêm trái ngô nữa, sau đó quay lưng trở về biệt thự. Lâm Lộc lỏn tỏn theo sau.
Từ góc độ phía sau mà nói, Hoắc Hạo có một bờ vai rất rộng, như câu nói " bờ vai rộng che nắng gió sương " vậy. Lâm Lộc mỉm cười, cô thiết nghĩ,phải chi người đàn ông này là idol của cô thì tốt quá nhỉ? Trái tim cô lại loạn một nhịp.
- ---
Về biệt thự, Hoắc Hạo lui cui trong bếp, Lâm Lộc thì ngồi ở sofa vừa ăn trái cây vừa xem ti vi. Cô lại nghĩ, chăm sóc người à? Đi nghỉ mát thì có, đơn giản thế kia mà. Lâm Lộc liếc nhìn người đàn ông trong bếp rồi lại nghĩ:" lương gấp 8, còn công việc nhẹ nhàng, ngốc gì mà không nhận. Sếp yên tâm, tôi Lâm Lộc đảm bảo sẽ hoàn thành bổn phận trông coi người đàn ông này không để anh ta rời biệt thự nửa bước ".
Nghĩ thì nghĩ, cũng đặt ra nhiều câu hỏi. Người đàn ông này rốt cuộc như thế nào mà bị giam lỏng ở đây, rốt cuộc anh ta với Tần phu nhân của Tần Gia có quan hệ thế nào vậy?
Đang nghĩ ngợi, thức ăn cũng đã làm xong. Hoắc Đang bày thức ăn ra bàn rồi bảo Lâm Lộc vào.
Nhìn vào bàn ăn khiến người ta ba chấm. Đúng là "đãi ngô" trong truyền thuyết. Món nào cũng làm từ ngô. Ngô xào thịt, canh ngô, súp ngô, ngô nướng, ngô luột. Nể người đàn ông này thật.
Lâm Lộc nở nụ cười miễn cưỡng. Nhìn về phía bàn cơm
- " phải dùng hết chúng ư ".
- " cô không thích à? Tôi nghĩ mình nấu ăn không đến nổi tệ ". Hoắc Hạo lại mỉm cười.
- " không, ý tôi không phải là anh nấu tệ, mà là...... nhiều như thế này, làm sao ăn hết? ".
- " cô có thể gói về, ngô có thể dùng qua đêm nếu cô hấp lại ". Vừa nói Hoắc Hạo vừa gấp thức ăn cho Lâm Lộc -" cô nếm thử ".
Lâm Lộc nến thử, cũng như anh nói, tay nghề của anh không tệ. Phải nói là xuất sắc. Cô vốn không thích ngô cho lắm, đây là lí do cô hơi muốn từ chối bữa cơm này, nhưng mà tay nghề của anh tuyệt thật, niếu kéo cô lại ăn được một bữa rồi đấy, cô hơi có ý định gói về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!