Edited by Bà Còm in s2.truyenhd.com
Sau một hồi nói chuyện phiếm, Cố Thục Phi mỉm cười bảo Vương phu nhân: “Đám Ngọc nhi tuy là được Quận chúa Giang Đô triệu đi chơi, nhưng rốt cuộc quân thần vẫn có khác. Ngươi hãy đi xem bọn chúng thế nào, đừng để tụi nhỏ quá náo loạn.”
Vương phu nhân hiểu ngầm đây là Cố Thục Phi có chuyện muốn nói riêng với Trương Kỳ và Chương Hàm, vội đứng dậy đáp ứng rồi hành lễ cáo lui. Chờ đến khi Vương phu nhân đã rời khỏi, Cố Thục Phi bèn đuổi hết tất cả cung nữ ra ngoài.
Đầu tiên Cố Thục Phi hỏi hai người chuyện vặt trong nhà, nhưng dần dần hỏi đến tình trạng của Trương Xương Ung, hơn nữa lại hỏi tỉ mỉ khi nào thì Trương Xương Ung tới nha môn, khi nào thì kết thúc ngày làm. Những chuyện này Trương Kỳ xưa nay đâu thể biết được, nhưng Chương Hàm lại nhớ rõ ràng, lúc trả lời vẫn làm ra vẻ vắt óc để suy nghĩ rồi đáp lại từng câu, trong lòng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Thái phu nhân có vẻ không hài lòng với vị tế tử Trương Xương Ung, vậy mà lúc này Cố Thục Phi lại hỏi chuyện về Trương Xương Ung là có ý gì, chẳng lẽ thật muốn cho hắn trở về? Mặc dù Trương Xương Ung hồi kinh nhậm chức thì mẫu thân và đệ đệ có thể được giải thoát, nhưng tưởng tượng đến một con rắn độc như thế quấn ngay bên người mà chẳng làm gì được hắn, nàng không nhịn được nhanh chóng tính toán ở trong lòng. Đến khi Cố Thục Phi hỏi chi tiết cách Trương Xương Ung xử lý công vụ như thế nào, nàng liền để tâm vào câu trả lời, ngoài mặt làm như có chút ngượng ngùng lắc đầu ngập ngừng một hồi mới đáp.
“Dân nữ vẫn luôn ở hậu viện của phủ nha, không ra nha môn phía trước nên cũng không biết đằng trước xử trí chính vụ thế nào. Dân nữ chỉ nghe người ta nói qua, những vấn đề đưa đến công đường chờ phán xét hoàn toàn không có giờ giấc nhất định, từ sáng đến chiều mọi người đều cùng nhau bận rộn xử lý các loại sự vụ hỗn loạn, ngay cả những nha sai tiểu lại đều phải tập trung hầu hạ.”
Cố Thục Phi sửng sốt một hồi, sau đó sắc mặt lại dãn ra một cách kỳ lạ, lên tiếng nhận xét: “Nhớ trước đây mẫu thân luôn kể với ta: Muội phu là con mọt sách, ở Hàn Lâm Viện làm công việc sửa sang sách vở thì được, chứ đi nhận chức quan địa phương cũng là làm khó hắn rồi. Không ngờ đã qua bao nhiêu năm mà hắn không tiến bộ gì nhiều.”
Trương Kỳ nghe vậy vô cùng kinh ngạc. Tuy nàng chẳng có chút tình thương gì với một người cha như Trương Xương Ung, nhưng trước khi tới kinh thành đã được Trương Xương Ung dặn dò ngàn vạn lần phải luôn luôn đề cập chỗ tốt của hắn trước mặt người Cố gia, đặc biệt là trước mặt Cố Thục Phi. Hiện giờ Chương Hàm dường như chỉ thuận miệng trả lời thế thôi, vậy mà Cố Thục Phi lại xuyên tạc thành cái dạng này, đây không phải 'biến khéo thành vụng' hay sao? Trương Kỳ hơi hé miệng đang muốn nói chuyện, lại phát hiện ánh mắt Chương Hàm sâu thẳm dị thường bèn hoảng kinh cúi đầu im thin thít.
Lắc đầu thở dài một hơi, Cố Thục Phi cười khổ than: “Hắn vẫn cứ dậm chân tại chỗ ở Quy Đức phủ, muội muội là người Giang nam chính cống, thế mà phải theo hắn đến vùng dọc sông Hoàng Hà sinh sống, thật là khổ cho nàng. Có lẽ muội muội cũng thật sự không quen với cuộc sống phía Bắc, vừa rồi mới cầu mẫu gia xin cho hắn một chức quan tại kinh thành, nhưng việc này đâu thể dễ dàng như vậy!”
Chương Hàm hiểu rõ, bản thân có thể tạm thời rời khỏi ma trảo của Trương Xương Ung đến được kinh thành chỉ vì Trương Xương Ung coi trọng tiền đồ hơn sắc đẹp. Nếu nàng thật sự trợ giúp hắn thành công hồi kinh, mẫu thân và đệ đệ có thể thoát khỏi kiềm chế hay không còn chưa biết, nhưng chắc chắn giá trị lợi dụng của nàng đã chấm dứt. Cho nên vừa rồi bằng bất cứ giá nào nàng chỉ có thể đánh cuộc một keo, làm bộ mơ hồ ám chỉ Trương Xương Ung không am hiểu dân chính, thế mà Cố Thục Phi lại thuận miệng tiếp lấy ngay. Nàng không ngờ trời xui đất khiến đã cho nàng đoán đúng tâm ý của vị quý nhân này, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng vô cùng, không khỏi càng suy nghĩ cẩn thận làm cách nào để phối hợp với Cố Thục Phi. Một tia sáng lóe lên trong đầu, Chương Hàm lại mở miệng.
“Hồi bẩm nương nương, dưỡng mẫu vẫn luôn dạy dân nữ: Lấy gà theo gà, lấy cẩu theo cẩu, thân là phụ nhân dĩ nhiên phải lấy phu quân làm trọng, nhưng vẫn không thể làm mẫu gia khó xử.” Mặc dù lúc trước Cố phu nhân chưa từng nói ra những lời này, sau lưng thậm chí còn rất kiêu ngạo về xuất thân của mình mà xem thường trượng phu như Trương Xương Ung, nhưng Chương Hàm mơ hồ phát hiện vài phần tâm ý của Cố Thục Phi, lúc này tất nhiên cứ việc thong dong nói dối, “Tuy dưỡng mẫu viết thư về Hầu phủ muốn giúp đỡ dưỡng phụ mưu cầu một chức quan tại kinh thành, nhưng đấy chỉ vì không chịu nổi dưỡng phụ cứ nhắc đi nhắc lại muốn nhờ hết lần này đến lần khác. Dưỡng mẫu luôn ngầm thở ngắn than dài, nói là một võ một văn đâu liên quan gì với nhau, mẫu gia tuy có địa vị cao quý, nếu muốn xin tiền bạc thì còn có thể cho được, nhưng loại xin xỏ này sẽ làm Hầu gia khó xử. Nói đến cùng, dưỡng mẫu thật sự hy vọng dưỡng phụ có thể tận tâm hơn trong việc xử lý chính sự. Tuy dưỡng mẫu vẫn luôn khuyên nhủ, rốt cuộc...”
Nói tới đây Chương Hàm liền ngưng lại, cúi đầu dùng khăn lụa chậm chậm khóe mắt. Không bao lâu, bên tai nàng liền truyền đến một tiếng thở dài thật sâu, xuyên thấu qua khăn, nàng nhìn thấy Cố Thục Phi kéo Trương Kỳ đến ôm vào lòng.
“Ai lại không muốn giúp cha ngươi... Đại ca, Nhị ca và ngay cả ta cũng thế, nếu thật sự có thể giúp thì sao lại thản nhiên nhìn hắn đi từ Thông phán đến Đồng tri đến Tri phủ, vòng đi vòng lại từ phủ Nhạc Châu điều đến phủ Quy Đức, vẫn luôn nhậm chức ở bên ngoài không thể vào cung? Văn võ khác nhau, trong ngoài cũng khác, ai dám làm trái với pháp luật triều đình? Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể xem lần này hắn trải qua khảo nghiệm được đánh giá như thế nào, nếu vẫn không được thì coi như đó là mệnh số của hắn...”
Nói một hồi về Trương Xương Ung, Cố Thục Phi dường như cũng có chút mệt mỏi, bưng lên chén trà uống vài ngụm cho đỡ khát. Bà kêu một cung nữ tiến vào, phân phó đi lấy chút mứt hoa quả trái cây cùng các loại bánh ngọt điểm tâm, chốc lát liền bày đầy một kỷ trà hải đường. Cố Thục Phi mỉm cười bảo hai tỷ muội tùy ý chọn thứ mình thích, sau đó hỏi một chút về phong thổ của Quy Đức. Trương Kỳ thuộc loại 'cửa lớn không ra cửa sau không ghé' cái gì cũng không biết, Chương Hàm thì mỗi năm đều về nhà ba ngày, đối với cuộc sống dân gian cũng biết không ít. Nàng kể lại những chuyện thú vị xảy ra quanh chòm xóm, thỉnh thoảng chọc cho Cố Thục Phi cười to một trận. Mãi đến khi Vương phu nhân mang theo ba tỷ muội Cố gia tiến vào, Cố Thục Phi vẫn còn ôm Trương Kỳ cười hết sức vui vẻ.
“Thật sự có loại lão bà tử tham tiền đòi mạng vậy à? Chỉ vì một văn tiền mà gây ra một trận náo loạn như thế!”
Vương phu nhân sửng sốt một lúc rồi mỉm cười nhận xét: “Đã lâu không thấy nương nương cười thoải mái đến vậy!”
“Đúng thế đúng thế, cũng nhờ các nàng tiến cung chọc ta vui vẻ một hồi.” Cố Thục Phi buông Trương Kỳ, kêu một cung nữ tiến vào mang theo gương lược chải tóc lại cho gọn gàng. Bà ép lại tóc mai cho ngay ngắn rồi mới cười nói, “May mắn hôm nay có Quận chúa Giang Đô tiện thể nhắc đến một câu nên hai tỷ muội mới có thể tiến cung để ta gặp mặt sớm như vậy, tâm tình ta cũng khá hơn nhiều. Đúng rồi, hôm nay là lần đầu tiên ta gặp hai tỷ muội, lễ gặp mặt không thể thiếu. Người đâu, đi lấy hai vòng cổ trong hộp trang sức của ta tới đây.”
Cố Thục Phi vừa phân phó xong lập tức có cung nữ bước nhanh rời đi. Chương Hàm chú ý thấy sắc mặt Vương phu nhân vẫn bình thường nhưng ba tỷ muội Cố thị đều hơi chút biến sắc. Nàng lại nhìn lướt qua xung quanh một lần, phát hiện vị thái giám trung niên lúc nãy vẫn luôn đứng trong phòng cũng không biết đã rời đi từ lúc nào, đáy lòng càng thêm hoài nghi thái giám kia không phải người của Trường Ninh cung mà có lẽ là người ngoài mà Sở mụ mụ nhắc nhở nàng phải lưu tâm nhiều hơn.
Bạn đang đọc bộ truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên, truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên , đọc truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên full , Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên full , Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên chương mới