Đột nhiên, cảnh Y Nhân cảm thấy bị đâm đến đau nhói, vô thức kêu khẽ một tiếng.
Giây tiếp theo, đôi môi cô lại được đôi môi anh bao phủ. Cả người Lục Minh cứng ngắc, không thể động đậy nằm trên người cô.
Anh2đau lòng thì thầm dỗ dành: “Chỉ một lát thôi sẽ không đau nữa!”
“...” Đúng là chỉ đau một lát rồi hết.
Cơn đau nhanh chóng qua đi, thay vào đó là một cảm giác rất khó diễn tả, tựa như có vô số dòng điện đang chạy tán loạn trong cơ thể cô vậy.
Một cơn tê dại kéo đến khiến cả người cô như nhũn ra, mất hết sức lực.
Theo động tác của Lục Minh, Cảnh Y Nhân cảm thấy mình càng lúc càng trở nên kỳ lạ, dần dần mất đi khả năng khống chế.
Cô bất giác nắm chặt lấy khăn trải giường sau mỗi lần Lục Minh cử động vùng hông. Giống như cô sợ mình bay lên quá cao sẽ bị ngã xuống vậy. Lục Minh hận không thể tiến sâu vào tận trái tim cô, cọ sát tới từng tấc da, tấc thịt mềm mại của cô, cùng cô bay lên những đám mây trên thiên đường, rồi lại cùng cô đắm chìm vào ngọn lửa của địa ngục. Lục Minh nói, đây mới là món quà sinh nhật anh muốn tặng cho cô... Từ trước tới giờ Cảnh Y Nhân chưa từng biết chuyện vợ chồng1lại mệt đến thế.
Ngay khi cô tưởng rằng cuối cùng mình cũng được ngủ, thì Lục Minh lại lật người kéo cô vào trong lòng anh.
Cảnh Y Nhân cầu xin nói: “Đã qua sinh nhật rồi mà! Kết thúc rồi!”
Lục Minh đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Còn 5 phút nữa, tặng em thêm quà sinh nhật.” “Bổn cung không cần có được không?” Thế này có phải hơi nhiều quà sinh nhật quá không. “Không được!”
Cho tới khi Lục Minh dứt điểm thêm một lần nữa, anh mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Y Nhân, kể cho anh nghe chuyện ngày trước của em đi.”
“...” Cô gái nhỏ bé trong lòng không hề phản ứng lại, bến tại anh truyền tới tiếng hít thở đều đều.
“...” Lục Minh nhếch miệng cười, hôn lên đỉnh đầu cô. Anh siết chặt cánh tay ôm cô vào lòng.
Đêm đó, sau khi ngủ, Lục Minh mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ anh là hoàng đế của một quốc gia nào đó. Anh đang cưỡi một con ngựa chiến chạy trên sa mạc gió cát cuồn cuộn. Trên8người anh mặc bộ khối giáp màu vàng kim, chóp mũ có đính lông vũ, áo choàng đỏ thẫm bay phấp phới theo nhịp chạy nước rút của anh.
Trong khung cảnh cát vàng bao phủ đầy trời, chợt có một điểm đỏ lao ra.
Đại quân bị anh bỏ rơi ở phía sau một quãng dài hò hét: “Hoàng thượng! Người chậm một chút!” Anh gấp rút chạy từ biển quan về hoàng thành, con ngựa chiến chạy bằng băng qua cổng Huyền Vũ, phi vào hoàng thành, thẳng tới cung điện của công chúa trong hoàng cung. Con ngựa chiến một đường phi nước đại, không ai dám cản lại. Cung nữ, thái giám thị vệ lũ lượt quỳ rạp xuống tránh đường. Mãi tới khi anh nhìn thấy phủ đệ của công chúa ở trước mắt, từ phía xa, nơi công lớn hùng vĩ, hoa lệ, có hai người một lớn, một nhỏ đang đứng ở đó.
Một người phụ nữ xinh đẹp, dáng vẻ ung dung, quý phái đang dắt theo một đứa bé.
Lục Minh không nhìn rõ khuôn mặt của hai người ấy, nhưng anh biết8trong lòng anh vẫn luôn vội vã chạy tới đây. Con ngựa chiến dừng lại trước cánh cổng, anh liền nhảy xuống ngựa, khom người dang hai tay ra. Đứa bé đứng ở cổng chính buông tay người phụ nữ ra rồi chạy về phía anh, nhào thẳng vào lòng anh. “...” Đứa bé này là ai? Tại sao anh không thể nhìn rõ mặt đứa bé này? Khi Lục Minh còn mãi nghi ngờ thì cô bé ngọt ngào gọi một tiếng: “Cữu cữu, người đã trở lại rồi. Cháu nhớ người muốn chết đi được!”
Lục Minh bế đứa bé lên, người phụ nữ cũng đi tới, mang theo nụ cười dịu dàng. “Hoàng thượng, người đã trở lại rồi! Tiểu công chúa ngày nào cũng đòi gặp người.”
“Thật sao?” Lục Minh cưng chiều chạm mũi cô bé trong lòng mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!