Trong bếp, An Điềm và Lý Tư Kỳ đang bận rộn, thế nên không nhận ra Ôn Mỹ Lan đang đứng ngoài cửa nghe trộm.
“Tư Kỳ, thật sự cảm ơn cậu đã chăm sóc An An, dạo này mình bận quá, còn nhiều việc của An An phải phiền đến cậu rồi.” An Điềm vừa xếp số ớt chuông mới xắt xong vào đĩa vừa nói.
“Chuyện đó có là gì đâu?” Lý Tư Kỳ nếm một miếng canh thịt sườn nấu ngô rồi cười nói, “Cậu cứ yên tâm làm việc đi, mình sẽ chăm sóc An An cho.”
“Ừ, cảm ơn cậu nhé.” An Điềm ngừng việc đang làm lại, cô nghĩ đến tình cảnh đang thất nghiệp hiện giờ của mình, trong lòng càng thấy biết ơn Lý Tư Kỳ nhiều hơn.
Hôm nay khi An Điềm đến đây đã chuyển hết số tiền còn lại trong tài khoản của mình vào thẻ của Lý Tư Kỳ, nhưng cho dù có như thế cũng vẫn chưa đủ.
Ai ngờ vừa rồi trong lúc nấu cơm, Lý Tư Kỳ lại chuyển ngược số tiền đó về cho cô, còn bảo với cô rằng cứ giữ lấy tiền ấy mà tiêu.
An Điềm cảm thấy Lý Tư Kỳ giống như chỉ cần nhìn thoáng qua là hiểu tình cảnh hiện giờ cô đang mắc phải, thế nên đã làm như thế để mong giúp được cho cô. Một người bạn tốt thế này, An Điềm quả thực có phúc mới có được!
“Tư Kỳ, cảm ơn cậu lần nữa, nhưng cậu vẫn nên nhận số tiền ấy đi, phần còn thiếu tháng sau mình nhất định sẽ chuyển cho cậu...”
“Được rồi mà, cậu không cần phải nói nữa!” Lý Tư Kỳ lập tức ngắt lời An Điềm, cô lấy thìa múc canh vào bát rồi nhìn An Điềm nói, “Tiểu Điềm, cậu điểm nào cũng tốt, chỉ duy nhất một việc không ổn, đó là quá khách sáo, chúng ta từ năm nhất đã là bạn thân rồi, mình lại lớn hơn cậu một tuổi, còn là mẹ nuôi của An An nữa, chăm sóc thằng bé cũng là lẽ đương nhiên thôi.”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì nữa.” Lý Tư Kỳ giả vờ nổi giận trừng mắt với An Điềm, “Mình biết cậu là một người mạnh mẽ, rất ngại làm phiền người khác, nhưng cậu phải biết mình là bạn thân nhất của cậu, cho nên mình phải được cậu đối xử đặc biệt chứ. Tiền sinh hoạt phí và tiền học của An An cậu cứ giữ đi, chờ tới khi nào cậu được thăng chức tăng lương hoặc lấy được chồng đại gia rồi đổi vận thì hẵng trả lại cho mình. Hừm hừm, đến lúc đó cậu mà không trả là không xong với mình đâu.”
An Điềm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lý Tư Kỳ, cảm động bật cười, quyết định không khách sáo với Lý Tư Kỳ nữa, dù vậy, trong lòng cô đã hạ một quyết tâm, chỉ cần tìm được việc là sẽ lập tức trả tiền lại cho Lý Tư Kỳ ngay, vì dù gì lương của chồng Lý Tư Kỳ cũng không cao, thế mà phải nuôi hai đứa trẻ, bây giờ lại có thêm một bà lão nữa chứ.
“Thôi đừng nghĩ nữa, mau nếm thử món canh của mình xem có vừa miệng chưa!” Lý Tư Kỳ trông thấy dáng vẻ trầm tư của An Điềm thì liền đặt một cái thìa vào bát canh rồi đưa cho An Điềm.
An Điềm nhận bát canh từ tay Lý Tư Kỳ, húp một thìa canh rồi tấm tắc khen: “Chà, món canh của Tư Kỳ nấu quả thực rất ngon, cậu đúng là hình mẫu của người đầu bếp đấy!”
“Ngon thì lát nữa phải ăn nhiều vào đấy, cậu xem cậu dạo này gầy đi biết bao nhiêu!” Lý Tư Kỳ mỉm cười với An Điềm rồi nhìn người bạn thân có số vất vả của mình mà đau lòng nói.
“Hôm nay cậu xuống bếp, mình đương nhiên phải ăn thật nhiều rồi!” An Điềm mỗi khi ăn đồ ăn ngon thì hình như chỉ có ăn ở nhà Lý Tư Kỳ mới cảm thấy có thể ăn thoải mái.
An Điềm và Lý Tư Kỳ ở trong bếp trò chuyện rất vui vẻ, không hề biết rằng toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện đều bị Ôn Mỹ Lan nghe thấy hết.
Ôn Mỹ Lan hừ mũi khó chịu, gương mặt đầy nếp nhăn lộ rõ vẻ bất mãn, biết ngay mà, An Điềm này rõ ràng không phải kẻ ngốc, thảo nào lại bỏ nhiều tiền như thế để mua quà, thì ra là không muốn đưa sinh hoạt phí và tiền học của An An nữa!
“Bà nội, bà đứng đây chơi trốn tìm đấy à?” Mỹ Mỹ sau khi chơi búp bê Barbie chán chê rồi, không biết từ lúc nào đã đứng ngay cạnh Ôn Mỹ Lan, cô bé ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn bà nội, giọng nói trong trẻo cất lên vang vào trong nhà bếp.
Lý Tư Kỳ và An Điềm nghe thấy giọng của Mỹ Mỹ liền bước ra cửa nhà bếp, lập tức trông thấy Ôn Mỹ Lan vẫn còn đang trong tư thế lom khom áp tai vào tường nghe lén.
Ôn Mỹ Lan thấy ánh mắt nghi hoặc của Lý Tư Kỳ và An Điềm nhìn mình thì chỉ biết ngượng ngùng đứng thẳng lên, cười với Lý Tư Kỳ: “Mẹ đang tìm giẻ lau, cái bàn kia bẩn quá, con cũng không chịu lau cho sạch sẽ, chà, giẻ lau đâu rồi nhỉ?”
Ôn Mỹ Lan vừa nói vừa giả vờ đi tìm giẻ lau.
Mỹ Mỹ vừa ôm búp bê Barbie vừa nhìn theo bóng dáng Ôn Mỹ Lan rồi nói: “Ơ, bà nội vừa rồi còn đứng ở đây mà, chẳng giống như đi tìm giẻ lau gì cả!”
Lý Tư Kỳ và An Điềm nghe Mỹ Mỹ nói như thế, lập tức hiểu ra ngay vừa rồi Ôn Mỹ Lan đã nghe trộm cuộc nói chuyện của họ.
Lý Tư Kỳ ngượng ngập cười xin lỗi An Điềm: “Tiểu Điềm à, mẹ chồng mình nhiều lúc tính tình có hơi kỳ lạ, cho nên cậu đừng để bụng nhé!”
“Đương nhiên mình không để bụng rồi!” An Điềm lập tức lắc đầu nói, “Không sao đâu.”
Tuy An Điềm không để bụng, nhưng cô chợt nhận ra người bạn thân của mình hiện giờ thật sự vất vả, có một người mẹ chồng có tư tưởng bảo thủ lại còn tự cho mình giỏi, đã thế lại còn có một người chồng vô tâm, thật sự là khó cho Tư Kỳ rồi.
Trên bàn ăn...
“Đây, Mỹ Mỹ nhà ta mau ăn con tôm này để được cao lớn nhé!” Ôn Mỹ Lan vừa vào bữa đã gắp ngay một con tôm to đã được lột vỏ cho vào bát của Mỹ Mỹ.
“Đây, con trai nuôi của mẹ thích ăn thịt chua ngọt nhất mà!” Lý Tư Kỳ cũng gắp một miếng thịt cho An An.
“Ha, cũng không biết có phải con ruột không nữa, con gái của mình thì bỏ mặc không lo, lại đi lo cho con trai của người ngoài.” Ôn Mỹ Lan lầm bầm thật nhỏ trước khi gắp một miếng thịt to cho vào miệng mình.
Nhưng cho dù có nói nhỏ đến đâu thì cũng đủ cho tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy.
Nhưng Ôn Minh thì lại có vẻ không quan tâm, tiếp tục nhai thức ăn nhồm nhoàm, còn Lý Tư Kỳ thì đành nở nụ cười ngượng ngập, giả vờ như không nghe thấy gì.
Chỉ có An Điềm là cảm thấy không ổn, lẽ nào mẹ chồng của Tư Kỳ trước nay luôn đối xử với cậu ấy như thế sao? Nếu bà ta cứ ở lại đây thì ngày tháng sau này của Tư Kỳ liệu có được yên ổn không? Hơn nữa nhìn thái độ của mẹ chồng Tư Kỳ thì bà ta có vẻ rất không ưng việc An An ở lại đây, vậy phải làm sao đây?
Trong lúc An Điềm đang suy tư về việc này thì Ôn Mỹ Lan lại nói tiếp: “Cô An à, con trai An An của cô ăn ở nhà con trai tôi, cô đã chuyển tiền học phí và tiền sinh hoạt chưa thế? Cô cũng biết đấy, lương của con trai và con dâu tôi không cao, còn phải nuôi Mỹ Mỹ và bà già này nữa.”
“Con...” An Điềm cắn môi, biết rõ cuộc nói chuyện vừa rồi giữa cô và Lý Tư Kỳ đều đã bị Ôn Mỹ Lan nghe thấy hết, nhưng cô không giận về việc bị nghe lén mà chỉ cảm thấy áy náy.
Chỉ vì tình cảnh bức bách hiện giờ của mình mà lại khiến người bạn thân nhiều năm phải khó xử trước mặt mẹ chồng.
“Bác à, con sẽ lập tức chuyển tiền vào thẻ của Tư Kỳ.” An Điềm nói rất chắc nịch.
“Ừ.” Ôn Mỹ Lan nghe An Điềm nói như thế mới hài lòng gật đầu, rồi lại nói một cách khách sáo, “Cô An, không phải là tôi không thấu tình đạt lí, chỉ là ở xã hội hiện giờ, người ta đều như thế cả, đến ngay cả anh chị em ruột còn tính toán nữa là, cho nên...”
“Bác à, con biết rồi, con sẽ chuyển tiền ngay mà.” An Điềm mỉm cười với Ôn Mỹ Lan, hứa lại một lần nữa.
“Tiểu Điềm, không cần...”
“Tư Kỳ, cậu không cần nói nữa!” An Điềm vội vàng ngắt lời Lý Tư Kỳ, không muốn Lý Tư Kỳ phải bất hòa với mẹ chồng, bởi vì mẹ chồng con dâu muôn đời nay đã khó hòa hợp, An Điềm không muốn Tư Kỳ vì mình mà lại có thêm mâu thuẫn với mẹ chồng.
Lý Tư Kỳ trông thấy vẻ mặt khó xử của An An thì lập tức nổi giận đùng đùng, bà mẹ chồng này từ tuần trước đã bắt đầu đến nhà cô, ngoài việc liên tục sai cô làm cái này cái kia ra còn hay bắt bẻ này nọ, cứ ngầm bóng gió rằng Lý Tư Kỳ không xứng với con trai bà ta, bây giờ đến ngay cả việc cô giúp người bạn thân của mình mà cũng muốn chen vào, thật sự đã khiến cho cả cô và An Điềm đều mất mặt!
Cô quay sang nhìn Ôn Minh, thấy anh ta vẫn có vẻ không hề quan tâm, chỉ cặm cụi ăn, không nói tiếng nào.
Bầu không khí bữa cơm chợt trở nên căng thẳng, ngay cả An An còn rất bé mà cũng cảm nhận được, cậu buông đũa, cúi gằm mặt xuống.
Chỉ có Mỹ Mỹ là vẫn cứ líu lo: “Bà nội, con muốn ăn tôm nữa.”
“Được rồi, vậy để bà...”
Ôn Mỹ Lan còn chưa kịp nói dứt câu thì chợt nghe Ôn Minh kêu ối một tiếng, đánh rơi cả miếng thịt đang gắp.
“Con trai, con làm sao thế?” Ôn Mỹ Lan vội vàng buông đũa hỏi han.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!