Cảnh tượng trước mắt này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, khiến cho lòng người rối loạn. Ngay cả quốc chủ nước Thiên Lôi cũng biến sắc, ánh mắt hắn ta liếc qua những người quỳ một chân trên mặt đất kia, trong mắt tràn đầy hàn quang đáng sợ.
Lúc này hắn ta ngẫm lại, những người này phản bội hắn ta cũng đúng.
Hắn ta là quốc chủ nước Thiên Lôi, trong Thiên Lôi thế gia ngày xưa, nhất mạch của hắn ta là phồn thịnh nhất, áp đảo huynh đệ các nhất mạch khác. Bình thường hắn ta cao cao tại thượng, những người khác tất nhiên không dám làm loạn, cung kính phục tùng hắn ta.
Nhưng lúc này, có người cầm Thương Vương lệnh xuất hiện, đây là một cơ hội đối với những người này, đặc biệt là khi vừa nãy hắn ta đã đắc tội với người cầm Thương Vương lệnh, những người nguyện thần phục này đang đánh cược.
Bọn họ đang đánh cược sự ngông cuồng của truyền nhân Thương Vương này là do có chỗ dựa cường đại. Chỉ cần cược đúng thì dù nước Thiên Lôi có thần phục truyền nhân của Thương Vương cũng chẳng sao cả, vì nước Thiên Lôi sẽ nằm trong sự khống chế của họ.
Quốc chủ nước Thiên Lôi liếc một cái đã nhận ra những người quỳ xuống này vốn là hai bè phái lớn có quan hệ khắng khít với nhau, chỉ xếp sau thế lực cường đại của phe quốc chủ Thiên Lôi mà thôi. Nếu chúng liên kết lại với nhau thì thực lực không kém hơn thế lực của quốc chủ là bao, nếu như thêm cả lá bài tẩy là truyền nhân Thương Vương này nữa thì chắc hẳn đã đủ lực lượng rồi.
Chắc hẳn lúc nãy những người này vẫn luôn âm thầm trao đổi với nhau nên mới quyết định tạo phản lần này.
Quốc chủ nước Thiên Lôi có thể nhìn ra thì sao Tần Vấn Thiên có thể không thấu ý định của những kẻ này chứ, nay hắn đã không còn ngây thơ như thuở ban đầu nữa rồi.
Có điều, bất luận những kẻ này có thủ đoạn và tâm tư như thế nào thì trước mặt quyền lực tuyệt đối cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.
- Ba giây.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, ánh mắt của mọi người xung quanh lóe lên, vội vàng cân nhắc, trong lòng giãy dụa. Lúc này bọn chúng phải đối mặt với một lựa chọn vô cùng khó khăn, đây đã không còn chỉ là lựa chọn có quy thuận truyền nhân của Thương Vương hay không nữa, nếu như chỉ là sự lựa chọn này thì quá đơn giản với chúng.
Lúc này là lựa chọn bè phái, phe cánh.
Trong ba giây cuối cùng, lại có thêm ba người nữa quỳ xuống, lựa chọn trận doanh của mình, những người khác thì vẫn đứng yên, đồng nghĩa với việc từ đầu tới cuối đều kiên định đứng về phe quốc chủ nước Thiên Lôi.
- Các ngươi giỏi lắm.
Trong giọng nói của quốc chủ nước Thiên Lôi tràn ngập sát khí, mà tên hoàng tử điện hạ và cô gái quyến rũ bên cạnh hắn giờ đây không cười nổi nữa, không ngờ vì sự xuất hiện của truyền nhân Thương Vương mà lại khiến cho nội bộ nước Thiên Lôi nảy sinh mâu thuẫn.
- Hết thời gian rồi.
Ngữ khí của Tần Vấn Thiên lạnh lùng, những người này không chỉ quên mất mình thuộc một mạch của Thương Vương nữa mà còn định giết chết hắn, đoạt Thương Vương lệnh để diệt trừ hậu hoạn.
- Trả Thương Vương lệnh lại cho các hạ đấy.
Quốc chủ nước Thiên Lôi ném Thương Vương lệnh ra nhưng Tần Vấn Thiên không đón lấy. Hắn nhấc chân lên, tinh quang bộc phát, thân ảnh của hắn trong chớp mắt đã mất hút. Vào khoảnh khắc hắn biến mất thì có một đạo sấm sét bổ thẳng vào chỗ lúc nãy hắn vừa đứng, sấm sét vừa nhanh vừa mạnh, sấm sét lóe lên đốm lửa nóng rực, nếu như thật sự đánh trúng thì đủ để giết Tần Vấn Thiên chết ngay tại chỗ.
Về phần Thương Vương lệnh, nó đã bị hủy trong sấm sét, nhưng đối với Tần Vấn Thiên hiện giờ thì Thương Vương lệnh đã không còn quan trọng gì nhiều nữa rồi, những việc nên làm hắn gần như đều đã làm xong. Hắn sắp tập hợp xong toàn bộ các nhánh của Thương Vương rồi.
Quốc chủ nước Thiên Lôi đột nhiên hạ thủ thê này rõ ràng là muốn giết chết truyền nhân của Thương Vương, sau đó lại xử lý mấy kẻ phản bội sau, nhưng hắn ta không ngờ phản ứng của Tần Vấn Thiên lại nhanh đến thế.
Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Tần Vấn Thiên đang đứng ở giữa không trung, ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta lóe lên, dường như có sấm sét xông vào trong não hải của Tần Vấn Thiên. Nhưng hắn ta lại thấy cơ thể của Tần Vấn Thiên lại ngày càng cao, Tông Nghĩa xuất hiện ở đằng sau lưng hắn, cùng bay lơ lửng trên không trung với hắn.
- Vừa rồi là Đấu Chuyển Tinh Di sao?
Quốc chủ nước Thiên Lôi lộ vẻ suy tư.
Tông Nghĩa không hề lấy làm lạ, Tần Vấn Thiên từng để Thanh Mị tiên tử đem cửu đại tuyệt học của Đại Hạ về Tông gia, Đế Thiên là người đại diện của Tần Vấn Thiên, tuy hai mà một thì tất nhiên có thể hắn đã tu luyện chín tuyệt học Đại Hạ rồi.
- Kẻ phản nghịch thì không cần phải tồn tại làm gì nữa.
Thân ảnh của Tần Vấn Thiên vô cùng lạnh lẽo, trên những tầng mây trong không trung dần dần có khí tức tràn xuống. Mọi người đều ngẩng đầu lên, bọn họ nhìn thấy rất nhiều thân ảnh từ từ bay xuống, tuy rằng số lượng không nhiều nhưng đều có khí tức cường đại.
Mỗi người đều có thể là tu sĩ Võ Mệnh cường đại Thiên Cương cảnh tầng ba, tương đương với những người mạnh nhất ở nước Thiên Lôi của hắn ta.
Sắc mặt của mấy người quốc chủ nước Thiên Lôi đều biến đổi, truyền nhân của Thương Vương đã thu phục được nhiều cường giả như thế sao? Nếu lúc nước Thiên Lôi đoàn kết một lòng thì có lẽ còn có khả năng chống lại lực lượng này, thế nhưng giờ đây lại có nội loạn, quốc chủ nước Thiên Lôi phải đối mặt với những người này và cả những người phản bội lại hắn ta, hắn ta biết cuộc chiến nhất mạch này mình không có phần thắng nữa rồi.
- Dù gì chúng ta cũng là người một nhà, nếu như nhất mạch này của ta bị diệt thì các ngươi cho rằng với thực lực của đám người này là đủ để các ngươi cầm quyền sao? Chỉ e là địa vị lúc đó còn không bằng bây giờ, nhất mạch chúng ta coi như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra có được không?
Quốc chủ nước Thiên Lôi vẫn vô cùng trấn định.
Nhưng không ai trả lời hắn, những người đó biết mũi tên đã bắn đi thì không thể thu lại được, lực lượng mà Tần Vấn Thiên đưa đến đã vượt qua dự tính của bọn chúng, nhưng giờ quyết không thể quay đầu lại nữa, nếu không thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Các cường giả hạ xuống từ không trung, khí tức khủng bố bao trùm lên toàn bộ không gian. Mọi người chỉ thấy lão giả mặc áo vải mộc mạc kia tháo cái tay nải nhỏ ở sau lưng mình xuống, sau đó từ từ mở tay nải lấy ra một cây côn gỗ, khi nhìn thấy cây côn gỗ kia thì sắc mặt của quốc chủ nước Thiên Lôi trắng bệch.
- Hình Phạt côn, ngươi là người nắm giữ Hình Phạt nhất mạch.
Vẻ mặt của quốc chủ nước Thiên Lôi rất khó coi, thân là hậu nhân nhất mạch của Thương Vương, đương nhiên hắn ta biết một số bí mật năm xưa. Vào lúc Đế Thương còn sống thì Hình Phạt nhất mạch quản lý hình phạt ở Thương Vương cung. Đây cũng chính là nhất mạch mạnh nhất trong Thương Vương cung, là người ủng hộ trung thành nhất của Thương Vương, thậm chí có lúc bọn họ còn khiến người khác phải khiếp sợ hơn cả Đế Thương.
Bởi vì bọn họ chấp chưởng hình phạt, người mà Đế Thương không phạt thì bọn họ phạt, người Đế Thương không giết thì bọn họ giết. Hình Phạt điện của Thương Vương cung, chính là địa ngục thật sự, quyền lực của bọn họ ở Thương Vương cung chỉ dưới Đế Thương, thậm chí truyền nhân Đế thị con cháu đích hệ của Thương Vương đều phải nể mặt bọn họ ba phần.
- Hôm nay các mạch của Thương Vương đã tập hợp lại, ta chấp chưởng Hình Phạt, nay lũ các ngươi đã phản bội Thương Vương, đến cả Thương Vương lệnh mà cũng dám phá hủy. Đúng là tội ác tày trời, phải giết không tha. Nhưng ta niệm thời gian đã qua lâu rồi, sẽ không liên lụy đến người khác, nhưng nếu các kéo người khác vào chuyện này thì Hình Phạt côn của ta chắc chắn sẽ xử toàn tộc của ngươi.
Giọng nói của lão nhân Hình Phạt trầm thấp, phát ra một cỗ khí tức áp bức vô cùng khủng bố. Hắn nhìn đám người quốc chủ nước Thiên Lôi rồi nói:
- Những kẻ phản loạn thì tự sát đi, nếu không thì sẽ xảy ra đại chiến thì liên lụy đến những người khác của Thiên Lôi thế gia, đến lúc đó dưới Hình Phạt côn khó tránh có thêm nhiều mạng người.
- Không biết lão nhân chưởng quản hình phạt của đời này có còn uy nghiêm như xưa nữa hay không.
Quốc chủ nước Thiên Lôi ung dung lên tiếng, cơ thể của hắn lơ lửng giữa không trung, đối đầu với lão nhân chấp chưởng hình phạt, sấm sét trên người cuồn cuộn, quanh người dường như có nhiều con mãng xà sấm sét bao quanh, uy thế vô cùng đáng sợ.
- Tuy Hình Phạt nhất mạch chỉ còn sót lại một người, nhưng vẫn có thể thi hành hình phạt.
Lão nhân nói với giọng lạnh lùng. Tay hắn nắm chặt Hình Phạt côn, sau đó hắn bước lên, chỉ một bước đơn giản, Hình Phạt côn rời tay đánh về phía trước, nhìn thì giống như không hề có chút uy lực nào, cứ như chỉ là một cây côn bình thường đánh về trước mà thôi.
Nhưng thần sắc của quốc chủ nước Thiên Lôi vô cùng căng thẳng, không dám chủ quan chút nào. Cơ thể của hắn ta xông lên, mãng xà sấm sét nhiều vô số kể lao ra ầm ầm, dường như muốn nổ tung cả không trung. Chỉ trong chớp mắt toàn thân lão giả chấp chưởng hình phạt bị bao phủ bên trong lôi uy cuồn cuộn, bộ râu và mái tóc dài bay tán loạn, lúc này lão nhân mộc mạc lại có uy nghiêm tột bậc.
Trên người hắn dường như có một tầng ánh sáng lóe lên, bao phủ lấy cơ thể của hắn. Hình Phạt côn đánh ra, một vòng xoáy âm u bất tận xuất hiện, dường như đó là lỗ hổng địa ngục lạnh đến tận xương tủy. Ánh sáng âm u đó xuyên thẳng qua tất cả, trong nháy mắt đã một tiếng kêu thảm vang lên, ngực của quốc chủ nước Thiên Lôi trực tiếp bị đánh nổ, máu tươi đầm đìa. Lôi điện toàn thân tan rã, cơ thể của hắn ta rơi thẳng xuống dưới đất.
Quốc chủ nước Thiên Lôi hộc ra mấy ngụm máu tươi, trên cơ thể xuất hiện một cái lỗ lớn, hắn ta nhìn chằm chằm vào không trung, gào lên:
- Được lắm, không hổ là lão nhân giữ Hình Phạt côn, dưới gầm trời này e là khó có đối thủ, ta đây nhận tội.
Dứt lời, hai mắt của hắn lóe lên vẻ bi thương, một đời quân chủ mà lại phải tự sát thế này.
Nhưng hắn ta cũng biết rõ, hắn ta không còn chút hy vọng sống sót nào nữa, chỉ có cái chết mới có thể bảo vệ cho cả nhất mạch của hắn ta. Nếu không thì với luật thép của lão nhân chấp chưởng Hình Phạt, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho họ. Năm đó ở Thương Vương cung có người vi phạm luật thép của Hình Phạt điện, dù cho Thương Vương cầu xin thay cũng vô dụng, vì đây là trách nhiệm, là tín ngưỡng của họ.
Bàn tay của hắn ta vỗ một cái lên đỉnh đầu, sấm sét ngập trời, một tiếng ‘ầm ầm’ vang lên, nhất đại quốc chủ đã tự sát tại chỗ.
Người của phe quốc chủ mặt xám như tro tàn, tên hoàng tử và cô gái quyến rũ bên cạnh hắn không cười nổi nữa, gương mặt trắng bệch lộ ra vẻ khiếp sợ cùng cực.
- Điện hạ, ta không muốn chết.
Cô gái quyến rũ đó nhìn sang hoàng tử, thế nhưng đến giờ phút này rồi hoàng tử làm gì còn lòng dạ nào mà để ý đến cô ta nữa. Lúc ánh mắt của Hình Phạt lão nhân nhìn sang, uy hiếp của cái chết bao phủ tất cả mọi người.
- Điện hạ, nếu như đã phải chết, có thể bảo vệ cho người trong tộc thì bảo vệ đi. Còn các người cũng đừng quá tuyệt tình, dù gì thì bệ hạ và các ngươi cũng là người thân có chung dòng máu.
Một lão giả đứng bên cạnh hoàng tử nhìn những người đang quỳ dưới đất, nói với vẻ kiên quyết. Sau đó bàn tay của hắn ta đánh thẳng vào đầu của cô gái quyến rũ kia, giết chết cô ta ngay tại chỗ rồi cũng tự tử luôn.
Chọn sai thì chỉ còn có đường chết.
Ánh mắt của mọi người tràn ngập bi thương, nhưng bọn chúng biết rằng mình chắc chắn phải chết, tuy rằng có khát vọng sống mãnh liệt nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt của lão nhân chấp chưởng Hình Phạt kia thì bọn chúng biết ngay là không còn đường sống nữa, chỉ đành lần lượt tự sát. Tên hoàng tử kia cuối cùng cũng ngã xuống, trên mặt đất la liệt toàn xác chết.
Tần Vấn Thiên nhìn những cái xác nằm dưới đất kia, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, không đồng tình gì nhiều. Bây giờ hắn đã cứng rắn hơn nhiều, nhất tướng công thành vạn cốt khô, trên con đường tranh bá sợ rằng sẽ chất chồng đầy xương cốt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!