Trần Lâm chờ đợi không được bao lâu, Võ Hoàng Yến đã tự mình đánh xe lái tới.
Vừa nhìn thấy Trần Lâm đứng ở trước cổng chung cư Châu Thành, Võ Hoàng Yến đã hấp tấp từ trên ô tô lao xuống.
Sau đó, cô dừng lại ở trước mặt anh để đưa tay lên chào theo kiểu quân lễ.
“Đội trưởng, anh chờ đợi có lâu lắm không!”
Thế nhưng, Trần Lâm đã vội đưa tay ra ngăn lại.
Sau đó, vẻ mặt anh hơi có mấy phần nghiêm túc, răng dạy cấp dưới của mình.
“Sau này, nếu như không có ở trong đơn vị hoặc khi thực hiện nhiệm vụ, cô cũng không cần phải dùng quân lễ với tôi.
Còn bây giờ, tôi muốn trở về nghỉ ngơi một chút.
Cả ngày hôm nay tôi có hơi mệt!”
Vừa nói, Trần Lâm vừa tự mình chui lên phía sau xe ô tô để ngồi.
Còn Võ Hoàng Yến thì vẻ mặt hơi có chút ngơ ngác.
Qua một hồi, cô mới kịp phản ứng lại, rồi vội vàng nhảy lên trên xe ô tô, ánh mắt hơi nhìn về phía vẻ mặt mệt mỏi của Trần Lâm, ngồi ở phía sau ô tô của mình.
Nhưng mà, sau khi thấy Trần Lâm đang chợp mắt, dưỡng thần cô cũng không dám lên tiếng làm phiền, mà tự mình khởi động, lái xe ô tô rời đi.
Qua khoảng chừng hơn mười phút, chiếc xe ô tô dừng lại ở trước một chỗ tiểu khu vô cùng sang trọng.
Hơn nữa, bốn phía xung quanh còn được lắp đặt rất nhiều thiết bị vệ tinh dùng để theo dõi.
Mà điều đặc biệt nhất ở trong toàn bộ tiểu khu này chính là mặt hồ rộng lớn, được trải rộng cả bốn phía xung quanh, đem phần diện tích mặt nổi ở trên đất liền bao trùm lại, tạo thành một tòa ốc đảo ở ngay trung tâm thành phố.
Có thể nói, tòa tiểu khu này là một trong những tiểu khu sang trọng nhất của toàn bộ thành phố Tân Hải.
Hơn nữa, mỗi một căn biệt thự ở trong tiểu khu này đều có giá trị từ mấy chục tỷ, cho đến gần cả trăm tỷ.
Nhưng đối với Trần Lâm mà nói, anh lại chẳng hề quan tâm một chút nào.
Lúc này, bước chân của anh vừa mới đặt xuống dưới đất, thân hình hơi chút lảo đảo.
Không biết vì sao, cả ngày hôm nay ở bên cạnh của Châu Ngọc Ánh và con gái, anh lại chẳng hề cảm thấy mệt mỏi một chút nào.
Nhưng vừa rời khỏi hai người bọn họ, đặt chân đến tòa tiểu khu này, toàn bộ khí lực của anh giống như đều bị rút hết, để cho bước chân của anh có chút không vững.
“Đội trưởng, anh không có sao chứ?”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Lâm lúc này, Võ Hoàng Yên có chút hốt hoảng, vội vàng chạy tới để đỡ anh dậy.
Thế nhưng, Trần Lâm đã kịp đưa tay ra ngăn lại.
“Tôi không có việc gì!”
Thấy Trần Lâm đưa tay lên, Võ Hoàng Yến chỉ có thể dừng lại.
Nhưng mà, lúc này ánh mắt của Trần Lâm đột nhiên nhìn sang một chỗ sân nhỏ nằm ở phía đối diện.
Lúc này, trong sân nhỏ đang có một già một trẻ, hai người dường như đang tập dưỡng sinh.
Chỉ là, nhìn bộ pháp của ông lão lúc này, trong đầu của Trần Lâm không khỏi nảy sinh lên nghi hoặc.
Bởi vì, bộ pháp này của ông lão hơi có mấy phần quen thuộc.
Hơn nữa, nhìn cách hô hấp của ông lão, Trần Lâm nhất thời nhớ đến bài tập hô hấp mà bộ đội đặc công trước đây thường hay tu luyện.
Chỉ là, phương pháp này đã cũ, thế nên trong lúc nhất thời Trần Lâm mới không kịp nhận ra.
Ngay khi ánh mắt của Trần Lâm và Võ Hoàng Yến nhìn đến, động tác của ông lão cũng đột ngột dừng lại.
Sau đó, hai mắt của ông lão hơi có phần nhíu lại khi phát hiện ra bộ dáng yếu ớt, thiếu phần sinh khí của Trần Lâm.
Với lại, thấy được Võ Hoàng Yến một bộ sinh khí bừng bừng đứng ngay bên cạnh, trong đầu ông lão không khỏi hiện ra một vài hình ảnh không quá thích hợp.
Thế nên, lúc này ông lão mới có phần bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài.
“Tuổi trẻ thật sự là rất hoài niệm.
Chỉ là, chàng trai trẻ, cậu cũng nên chú ý điều tiết một chút.
Nếu như cậu cứ hì hục như vậy, không quá bao lâu thì cậu sẽ chịu không được đâu!”
Ban đầu, nghe ông lão nói chuyện như vậy, Trần Lâm cũng không hiểu ra làm sao cả.
Nhưng thoáng nhìn qua Võ Hoàng Yến một chút, lại nhìn lấy bộ đáng của chính mình lúc này, trong lòng của Trần Lâm tức thì liền hiểu ra.
Chỉ có điều, đây là cơ thể của anh bị thương, nên mới thành ra như vậy.
Cũng không giống như ông lão bên sân đối diện suy nghĩ, do anh quan hệ quá nhiều, nên không đủ sức để đứng cho vững.
Chỉ là, lúc này Trần Lâm cũng chẳng bận tâm đâu mà lên tiếng giải thích.
Anh chỉ cười cười mà không đáp lại, sau đó đi cùng với Võ Hoàng Yến vào thẳng trong biệt thự để nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, mặc dù hôm qua do vết thương tái phát, để anh có chút ngủ không được ngon.
Nhưng Trần Lâm vẫn theo thói quen lúc còn ở trong quân ngũ, thế nên anh dậy từ rất sớm.
Lúc Trần Lâm vừa bước ra cổng biệt thự, Võ Hoàng Yến cũng đã thay đổi một bộ đồng phục thể thao, lẽo đẽo theo ở phía sau lưng của anh.
“Đội trưởng!”
Vừa thấy Trần Lâm quay đầu nhìn lại, Võ Hoàng Yến đã rất gấp, vội hô lên một tiếng.
Bạn đang đọc bộ truyện Vô Địch Chiến Thần tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vô Địch Chiến Thần, truyện Vô Địch Chiến Thần , đọc truyện Vô Địch Chiến Thần full , Vô Địch Chiến Thần full , Vô Địch Chiến Thần chương mới