Bị ánh mắt của Trịnh Hâm nhìn đến, trong lòng của Châu Ngọc Ánh không khỏi hoảng sợ, vội vàng lùi lại phía sau lưng của Trần Lâm đứng.
Mà lúc này, Trần Lâm rốt cuộc cũng đã nhớ ra Trịnh Hâm là ai.
Đây là một tên lưu manh, từng có một thời ức hiệp Trần Lâm rất nhiều lần, khi anh còn học ở trường cấp hai, gần khu nhà cũ của gia đình ông Lãm.
Khi đó, bởi vì thân hình của Trần Lâm có chút nhỏ bé.
Hơn nữa, thân thể của anh còn rất suy nhược, thế nên ngày nào cũng bị Trịnh Hâm bắt nạt.
Sau khi học xong cấp hai, chuyển lên đến trường cấp ba, Trần Lâm mới thoát khỏi tay người này.
Bất quá, năm năm trước, trước khi Trần Lâm bị Trương Mỹ Lan hãm hại vào tù, thì Trịnh Hâm cũng từng có lần tìm đến gia đình anh để gây chuyện.
Lần đó, Trần Lâm còn gọi điện báo cảnh sát, đem Trịnh Hâm nhốt vào trong trại cải tạo hơn nửa năm.
Không nghĩ đến, Trần Lâm lại có thể gặp được Trịnh Hâm ở đây.
Nhưng mà, nhìn thấy ánh mắt của đối phương nhìn qua Châu Ngọc Ánh như vậy, thần sắc của Trần Lâm tức thì liền trở nên lạnh xuống.
“Trịnh Hâm, nể tình đã từng là bạn học với nhau, tôi khuyên anh nên chú ý một chút.
Nếu như anh không muốn tự biến mất khỏi thế giới này.”
Mặc dù âm thanh của Trần Lâm nói đến cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lọt vào trong tai của Trịnh Hâm lại vô cùng khó nghe.
Lập tức, vẻ mặt của Trịnh Hâm không khỏi tỏ ra sững sờ.
Cuối cùng, hắn liền nhịn không được, cười to thành tiếng.
“Ha ha ha, Trần Lâm, không phải mày ngồi ở trong tù nhiều năm như vậy, liền biến thành kẻ ngớ ngẩn rồi chứ? Chỉ bằng vào mày, cũng nghĩ muốn để cho tao biến mất khỏi thế gian này hay sao? Đây đúng là chuyện nực cười nhất mà tao đã từng nghe được! Ha ha ha!”
Cười to một hồi, vẻ mặt của Trịnh Hâm dần dần trở nên hung ác lên.
Đồng thời, trong con ngươi của hắn bắt đầu hiện lên đầy vẻ tham lam.
“Mặc dù mày có chút vấn đề về thần kinh, nhưng tao công nhận mày cũng rất có phúc phận, vậy mà có thể kiếm được con bạn gái ngon như vậy.
Được rồi, nếu như chúng ta đã là bạn bè, tao cũng không muốn phải khó xử mày.
Như thế này đi, chỉ cần mày đồng ý để bạn gái mày đêm nay ngủ với tao một đêm.
Hôm nay, tao sẽ bỏ qua cho mày, không cần phải chịu nỗi đau về thể xác.”
Đùng!
Lời của Trịnh Hâm vừa mới nói ra khỏi miệng, một đầu nắm tay đã đột ngột vung đến, trực tiếp nện thẳng ở trên lồ ng ngực của hắn, đem hắn đánh bay ra ngoài.
Đồng thời, đập mạnh vào trên tấm cửa kính của siêu thị, làm cho cửa kính trực tiếp bị đụng bể, vô số mảnh vụn thủy tinh rơi lả tả xuống đất.
Đến lúc này, người ở bên trong siêu thị mới hoảng hốt hét lên.
Cho dù là Châu Ngọc Ánh, lúc này cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng đưa tay lên che miệng, hai con ngươi không ngừng trừng lớn.
“Mày… mày dám đánh tao?!”
Trên mặt tràn đầy máu tươi, trong ánh mắt của Trịnh Hâm hiện lên một vẻ khó tin xen lẫn với vô tận sợ hãi, trừng trừng nhìn về phía Trần Lâm.
Thế nhưng, Trần Lâm chỉ là một mặt lạnh lùng đi tới.
Anh hơi cúi thấp người xuống, dùng lấy ánh mắt không hề có một chút tình cảm nào, nhìn về phía đối phương.
“Vừa rồi mày mới nói gì? Thử nói lại một lần nữa cho tao xem?!”
Thấy được ánh mắt này của Trần Lâm nhìn đến, trong lòng của Trịnh Hâm không khỏi lạnh run.
Hắn có loại cảm giác, hiện tại đứng ở trước mặt của hắn cũng không phải là nhân loại, mà chính là một đầu mãnh thú, trong con ngươi tràn ngập sự khát máu.
“Tao… tao sai rồi.
Mày… mày làm ơn hãy bỏ qua cho tao đi!”
Đến lúc này, Trịnh Hâm mới đột ngột nhận ra, kẻ mà hắn đã từng rất nhiều lần khi dễ trước kia, hiện tại đã không phải là người mà bản thân hắn có thể trêu chọc được.
Hơn nữa, trong lòng của hắn vô cùng kinh hoảng, cũng không biết rõ vì sao Trần Lâm lại trở nên mạnh đến như vậy.
Vừa rồi, bị một quyền của Trần Lâm đánh trúng, Trịnh Hâm có loại cảm giác toàn bộ xương cốt ở trên người mình đều bị đánh gãy.
Thậm chí, hiện tại hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức chết chóc đang từ trên người của Trần Lâm bảo phủ lấy toàn bộ linh hồn của hắn.
“Mày làm sai? Mày làm sai chuyện gì? Chúng ta chẳng phải đã từng là bạn bè sao? Tao muốn ôn chuyện với mày một chút!”
Lúc nói ra lời này, trong con ngươi của Trần Lâm đột nhiên b ắn ra từng trận tinh quang.
Sau đó, anh không chút do dự nào, trực tiếp nắm lấy cổ chân của Trịnh Hâm, chậm rãi kéo ra bên ngoài.
Chứng kiến được cảnh tượng này, tất cả những người có mặt ở trong siêu thị đều thất thánh hô to, vội vàng nhường đường tránh lui, ai cũng không dám tới gần vị trí của Trần Lâm.
Cho dù Trịnh Hâm, trái tim của hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, một cỗ khí lạnh từ phía sau ót truyền thẳng đến sống lưng, để hắn có chút hoảng sợ kêu lên.
“Trần Lâm, mày điên rồi sao? Đây là siêu thị, là nơi công cộng.
Mày dám giết tao, cảnh sát sẽ bắt mày bỏ tù, mày nhất định sẽ bị xử bắn.”
“Tao xin mày, mày hãy buông tha cho tao đi, tao thật sự đã biết sai rồi, tao không muốn chết…”
Trịnh Hâm liên tục hô lên, nhưng Trần Lâm không hề có một chút phản ứng nào.
Bạn đang đọc bộ truyện Vô Địch Chiến Thần tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vô Địch Chiến Thần, truyện Vô Địch Chiến Thần , đọc truyện Vô Địch Chiến Thần full , Vô Địch Chiến Thần full , Vô Địch Chiến Thần chương mới