Sáng ngày hôm sau, Trần Lâm thức dậy từ rất sớm.
Mặc dù cơ thể có chút mệt mỏi, nhưng thói quen dậy sớm này anh cũng không có cách nào bỏ quên được.
Thả người chậm rãi đi xuống giường, Trần Lâm lúc này làm chút vệ sinh cá nhân, sau đó mặc vào một bộ quần áo thể dục, nhẹ nhàng hướng về phía bên ngoài biệt thự đi dạo một vòng quanh hồ.
Lần này, anh cũng không có bắt gặp hai ông cháu ở khu biệt thự gần đó đi ra ngoài, ngược lại anh lại nhìn thấy Võ Hoàng Yến cùng với một số binh sĩ ở trong đơn vị đang chạy bộ bên ngoài công viên.
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng!”
Vừa nhìn thấy Trần Lâm xuất hiện, tất cả binh sĩ đều đồng loạt hướng về phía anh hô to.
Bất quá, bởi vì lúc này mọi người đều mặc thường phục, nên ai cũng không có phát hiện ra chuyện gì khác thường.
Ngược lại, Trần Lâm có chút không được tự nhiên, đưa tay phất phất lên.
“Được rồi, mọi người hôm nay có thể hoạt động tự do, khi không có nhiệm vụ ở bên ngoài cũng không cần thiết gọi tôi là đội trưởng, có thể trực tiếp dùng tên tôi để gọi!”
Nói xong lời này, Trần Lâm cũng không thèm để ý đến đám binh sĩ theo ở phía sau, anh một đường chạy bộ quanh công viên.
Chạy khoảng chừng mười mấy vòng, lúc này anh mới trở lại biệt thự, tắm rửa sạch sẽ, rồi thay quần áo để đi ra ngoài.
Ở phía dưới lâu, Võ Hoàng Yên đã thay xong quần áo, cô đang đứng đợi Tần Lâm đi xuống.
Vừa thấy Trần Lâm, cô liền thấp giọng hô lên.
“Đội trưởng, hôm nay anh muốn đi đâu, để tôi lái xe đưa anh ra ngoài!”
Nghe Võ Hoàng Yến lên tiếng hỏi thăm, Trần Lâm cũng không nghĩ ngợi gì nhiều liền gật đầu đồng ý.
Sau đó, anh theo cô ngồi ở phía sau xe ô tô, còn cô thì tập trung lái xe, một đường chạy thẳng về phía khu chung cư Châu Thành.
Chỉ là, lúc đi đến Châu Thành khoảng chừng hơn nửa cây số, Trần Lâm đột nhiên lên tiếng, ra hiệu cho Võ Hoàng Yến lái xe ngừng lại.
“Ngừng lại ở đây đi, tôi có thể đi bộ vào trong là được rồi!”
Nói xong, cũng không đợi cho Võ Hoàng Yến đáp lại, anh liền tự động mở ra cửa xe, bước nhanh đi xuống.
Nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm, Võ Hoàng Yến hơi thoáng có chút thất thần.
Bất quá, qua khoảng tầm nửa phút, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên, để cho cô không khỏi giật mình, lấy lại tinh thần.
“A lô, ai đấy?!”
Sau một lúc, nói chuyện điện thoại kết thúc, Võ Hoàng Yến mới một lần nữa nhìn về phía cổng chính của khu chung cư Châu Thành, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Lúc này, cô cũng không có tiếp tục ngừng lại, mà bắt đầu chuyển hướng đi về đại lộ Nguyễn Tất Thành.
“A, anh làm sao lại đến sớm như vậy?”
Vừa mới đẩy cửa bước ra, thấy được Trần Lâm đang đứng ở bên ngoài, Châu Ngọc Ánh hơi có chút giật mình, thấp giọng hô lên một tiếng.
Mà Trần Lâm lại vô cùng thản nhiên mỉm cười, nhìn về phía Châu Ngọc Ánh nói ra.
“Hôm nay là cuối tuần, đơn vị cho phép tôi được nghỉ.
Thế nào, cô đang muốn đi đâu sao?”
Trong lúc nói chuyện Trần Lâm chú ý đến trên người của Châu Ngọc Ánh ăn mặc vô cùng tươm tất.
Hơn nữa, đây còn là quần áo công sở, váy đen bó sát người cùng với một chiếc áo sơ mi trắng.
Cho dù cách phối đồ này của cô vô cùng đơn giản, nhưng ở trong mắt của Trần Lâm, Châu Ngọc Ánh lúc này quả thật vô cùng thu hút.
Nhất là đôi giày cao gót, kết hợp với vớ đen che lấp toàn bộ đôi chân thon dài, càng làm cho người ta có loại cảm giác suy nghĩ miên mang.
“Anh… anh nhìn gì thế?!”
Phát hiện ra ánh mắt của Trần Lâm mang tính xâm lược, chăm chú nhìn về phía đôi chân của mình, lúc này Châu Ngọc Ánh không khỏi có chút xấu hổ xen lẫn với tức giận, khẽ gắt một tiếng.
Nghe tiếng hô này của cô, Trần Lâm mới hơi thoáng giật mình.
Sau đó, anh lộ ra vẻ mặt xấu hổ, xoa xoa lấy lỗ tai, mỉm cười nói ra.
“Nhìn cô hôm nay rất đẹp! Tôi có hơi thất thần một chút, chắc cô sẽ không giận tôi chứ?!”
Nghe Trần Lâm đáp lại như thế, hai mắt của Châu Ngọc Ánh càng thêm trừng to.
Bất quá, không biết vì sao trong lòng của cô lúc này lại có chút vui mừng, chỉ là giả vờ hừ lên một tiếng, rồi làm bộ lạnh giọng nói ra.
“Hừ, lần sau anh còn dám nhìn tôi như vậy nữa, tôi sẽ đổi người, không thuê anh làm bố cho con gái tôi nữa!”
Thấy bộ dáng của Châu Ngọc Ánh hơi có chút tức giận, lúc này Trần Lâm cũng không dám trêu chọc, chỉ có thể nghiêm túc nói ra.
“Vâng, thưa sếp! Lần sau tôi sẽ chú ý hơn!”
Bất quá, nhìn bộ dáng của anh lúc này, Châu Ngọc Ánh nhìn như thế nào cũng không thấy quá mức nghiêm túc.
Nhưng vừa nhìn xuống đồng hồ, thấy thời gian lúc này cũng không còn sớm nữa.
Thế nên, Châu Ngọc Ánh chỉ hơi liếc mắt trừng anh, sau đó gấp giọng nói ra.
“Hôm nay công ty của tôi có việc, tôi cần phải đi gặp một số đối tác.
Con bé hiện vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cũng không cần phải đưa nó đến trường.
Nên anh giúp tôi kêu con bé dậy, rồi làm chút thức ăn cho nó.
Nếu tiện thể, anh có thể ở nhà chăm sóc cho con bé đến trưa được hay không?”
Đối với lời yêu cầu này của Châu Ngọc Ánh, Trần Lâm tất nhiên là không có gì để từ chối.
Bạn đang đọc bộ truyện Vô Địch Chiến Thần tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vô Địch Chiến Thần, truyện Vô Địch Chiến Thần , đọc truyện Vô Địch Chiến Thần full , Vô Địch Chiến Thần full , Vô Địch Chiến Thần chương mới