“Bố ơi, bây giờ chúng ta đang đi đâu thế hả bố?”
Ngồi trong xe ô tô, cô bé Khánh Ngọc hơi có chút hiếu kỳ, đưa mắt nhìn qua bốn phía xung quanh.
Bên ngoài lúc này là từng dãy phòng ốc tỏa ra hòa quang rực rỡ, bên đường còn có công viên, hồ nước.
Hơn nữa, đứng ở xung quanh còn có rất nhiều vệ sĩ mặc áo vest đen, đứng thành từng hàng vô cùng thẳng tắp.
Đây là lần đầu tiên cô bé Khánh Ngọc đi đến một chỗ sang trọng như vậy, thế nên nó đối với mọi thứ xung quanh đều cảm thấy vô cùng tò mò.
Trong khi đó, Châu Ngọc Ánh cũng có chút rung động không nhỏ.
Mặc dù là tổng giám đốc của một công ty thời trang nằm trong top đầu của toàn thành phố, nhưng cô cũng chưa bao giờ đến một nơi xa hoa giống như thế này.
Chỉ là, cô khác với con gái của mình, cũng không biểu hiện ra hiếu kỳ như vậy.
Chỉ có điều, cô lại có chút tò mò nhìn về phía Trần Lâm.
Ban đầu, Châu Ngọc Ánh chỉ dự định cùng với Trần Lâm đến đây dự tiệc một lúc, sau đó liền sẽ nhanh chóng trở về.
Nhưng lúc về đến nhà, cô đột nhiên phát hiện ra Trần Lâm vậy mà mua cho con gái của cô rất nhiều quần áo mới.
Hơn nữa, hai bố con bọn họ còn dự tính sẽ mặc đồ gì để đi đến dự tiệc sinh nhật của nhà họ Tôn.
Chuyện này để cho Châu Ngọc Ánh hơi có chút nghi hoặc, lúc cô mới hỏi đến thì anh lấy thiệp mời đưa ra cho cô xem qua.
Lúc đó, Châu Ngọc Ánh đã sững người ngay một lúc mới tỉnh hồn lại.
Đến cuối cùng, nghe Trần Lâm giải thích, trước đây anh cùng với thiếu gia của nhà họ Tôn, Tôn Hải Bằng là đồng đội ở trong quân ngũ.
Từ khi xuất ngũ, hai người vẫn còn giữ lại liên lạc với nhau.
Thế nên, lần này tổ chức sinh nhật cho em gái, Tôn Hải Bằng mới muốn mời anh đến dự tiệc.
Mặc dù cái lý do này của Trần Lâm để cho Châu Ngọc Ánh cảm thấy hết sức khó tin, nhưng khi xác định thiệp mời ở trên tay anh không phải là đồ giả.
Hơn nữa, phía trên thiệp mời còn dát một lớp vàng mỏng, rõ ràng so với thiệp mời mà cô nhận được còn muốn quy cách hơn mấy phần, lúc này cô mới bắt đầu tin vào lời nói của anh.
Tất nhiên, cô cũng không biết kỳ thật trước đó Trần Lâm cũng không có nhận được thiệp mời của Tôn Hải Bằng.
Chỉ sau khi nghe được Châu Ngọc Ánh đề nghị, muốn mời anh đến dự tiệc sinh nhật của nhà họ Tôn.
Lúc này, anh mới gọi điện thoại đến hỏi Võ Hoàng Yến, hỏi xem ở thành phố Tân Hải này còn có nhà họ Tôn nào tổ chức sinh nhật cho con gái hay không.
Lúc đó, Võ Hoàng Yến cũng có chút bất ngờ.
Sau khi xác định, Tân Hải cũng chỉ có duy nhất một nhà họ Tôn, hơn nữa trong cùng một ngày tổ chức sinh nhật cho con gái.
Lúc này, Trần Lâm mới xem như xác định, quả thật nhà họ Tôn mà Châu Ngọc Ánh nhắc đến, cũng chính là nhà họ Tôn mà anh quen biết.
Thế nên, anh mới để cho Võ Hoàng Yến gọi điện thoại đến gặp Tôn Hải Bằng, muốn để cho bọn họ đưa anh một tấm thiệp mời.
Tất nhiên, lúc đó anh cũng chỉ tùy ý mở miệng nói chuyện mà thôi, thật sự không có nghĩ đến Tôn Hải Bằng vậy mà tự mình chạy tới, còn cấp cho anh một tấm thiệp mời dát vàng, là loại thiệp mời cao cấp nhất, chỉ có một số lãnh đạo cao tầng của thành phố mới có tư cách để nhận được.
Lúc đó, Trần Lâm cũng không thèm để ý.
Anh chỉ tùy tiện lấy ra đưa cho Châu Ngọc Ánh xem xét, sau đó liền dẫn hai mẹ con bọn họ, bắt đầu lái xe đi tới biệt thự ven hồ của nhà họ Tôn, nằm trên tuyến đường Tôn Thất Thuyết.
“Xin lỗi, cho hỏi quý khách có đem theo thiệp mời không ạ?! Chúng tôi muốn kiểm tra thiệp mời trước khi để cho quý khách vào bên trong dự tiệc!”
Lúc này, xe ô tô của Trần Lâm vừa chạy đến trước cổng chính của biệt thự, lập tức có nhân viên bảo vệ đứng ra ngăn lại, đồng thời người này còn vô cùng cẩn thận cúi thấp người xuống, hướng về phía Trần Lâm chào hỏi.
Nhìn thấy bộ dáng này của đối phương, Trần Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, anh trực tiếp cầm lấy thiệp mời của Châu Ngọc Ánh đưa ra ngoài.
Nhìn qua thiệp mời, lại kiểm tra người ở trong xe cũng không có vấn đề gì, lúc này nhân viên bảo vệ rất nhanh liền bấm nút điều khiển, để cho barie tự động nâng lên.
Ngay sau đó, Trần Lâm cũng lái xe đi vào bên trong.
“Vừa rồi vì sao anh không lấy thiệp mời của anh đưa cho bọn họ?”
Nhìn thấy Trần Lâm cầm lấy thiệp mời của mình đưa ra ngoài, sau khi đi qua trạm canh, Châu Ngọc Ánh có chút tò mò, nhìn về phía anh để hỏi thăm.
Mặc dù cô cũng không biết thiệp mời của Trần Lâm là loại có cấp bậc hạn chế, cũng không phải bất kỳ người nào cũng có thể được nhận.
Nhưng dù sao, đó cũng là loại thiệp mời cao cấp, có lẽ so với thiệp mời của cô còn dễ dùng hơn rất nhiều.
Thế nhưng, Trần Lâm lúc này lại lắc đầu nói ra.
“Không cần thiết, dù sao chúng ta đến đây chỉ để dự tiệc sinh nhật mà thôi, cũng không cần để cho người khác chú ý đến!”
Nghe Trần Lâm trả lời như vậy, Châu Ngọc Ánh cũng cảm thấy rất hợp lý.
Bạn đang đọc bộ truyện Vô Địch Chiến Thần tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vô Địch Chiến Thần, truyện Vô Địch Chiến Thần , đọc truyện Vô Địch Chiến Thần full , Vô Địch Chiến Thần full , Vô Địch Chiến Thần chương mới