Tới lầu ba, Trình Hoài Tiềm lặp lại trò cũ, đem đống bàn ghế đã sớm để sẵn ném mạnh xuống dưới, ngăn cản động tác cùng không gian hoạt động của Man tộc.
Toàn bộ tửu lâu Cát Tường nhuộm đỏ máu tươi, chỉ hai đoạn cầu thang ngắn ngủi đã phủ kín máu của mấy chục tên Man tộc, lúc Man tộc rốt cuộc cũng leo lên tới lầu ba, một đám đã sớm giết đến đỏ cả mắt.
Sau khi đẩy ngã tủ gỗ cuối cùng, Trình Hoài Tiềm cũng không ham chiến, nhanh chóng rút lui đến thang gỗ, hai ba bước đã leo lên gác mái sau đó lập tức thu lại thang.
Vì vậy chờ đến lúc Mạn tộc xê dịch được tủ quần áo xông lên chỉ thấy tầng lầu trống rỗng, hai tên Đại Hạ thì đang trốn trên gác mái.
Man tộc hét lớn một tiếng nhào tới lỗ hổng, nhìn xung quanh không thấy thứ gì có thể kê chân, liền chuẩn bị hợp sức nâng đồng bạn lên.
Trình Hoài Tiềm đứng phía trên cười lạnh, đổ thẳng thùng gỗ trong tay xuống, dầu mè bên trong lập tức trào ra, tưới lên đầu đám Man tộc.
Bên khác, Hạ Thụy Trạch đã sớm từ cửa sổ nhỏ phía Nam leo lên nóc tửu lâu, bọn họ đã chuẩn bị sẵn dây thừng, hiện tại chỉ chờ đồng đội đến cùng nhau rời đi.
Sau khi liên tiếp đổ hai thùng dầu mè xuống dưới, Trình Hoài Tiềm ném thùng gỗ qua một bên, vọt tới cửa sổ nhanh chóng leo lên mái nhà.
Mái nhà của tửu lâu Cát Tường là loại vòng cung hướng xuống dưới, nhưng hai người đứng phía trên đều không cảm thấy sợ hãi.
Trình Hoài Tiềm một tay tiếp nhận dây thừng, tay kia vòng qua eo Hạ Thụy Trạch, gắt gao ôm chặt đồng đội vào trong lòng.
Hai người mặt đối mặt, Trình Hoài Tiềm so với Hạ Thụy Trạch cao hơn nửa cái đầu, cằm của cậu vừa vặn đặt trên vai anh.
"Đi thôi."
Nhẹ giọng nhắc nhở một câu, hai chân Trình Hoài Tiềm dùng sức, nắm chặt dây thừng trượt xuống dưới.
Cả người Hạ Thụy Trạch hoàn toàn dựa vào cánh tay Trình Hoài Tiềm chống đỡ, tay cậu cầm nỏ tiễn, bắn một mũi tên bọc lửa về phía cửa sổ lầu ba.
Mũi tên bắn ra, Hạ Thụy Trạch nhanh chóng chuyển tay thay đổi một cây hỏa tiễn khác, nhắm chuẩn vào đống thùng gỗ chứa dầu mè chất đầy ở lầu một.
Biểu tình ngoài ý muốn lại kinh hoảng của Man tộc tựa hồ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, nháy mắt tiếp theo, "Oành!" một tiếng, ngọn lửa hừng hừng bốc cháy dữ dội.
Toàn bộ tửu lâu Cát Tường đều là gỗ, từ lầu một đến lầu ba còn bị tưới đầy dầu mè dễ cháy, vậy nên thế lửa vô cùng kịch liệt, tốc độ lan tràn cực nhanh, ngay cả hai vị khởi xướng là Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch cũng không dự liệu đến.
Chỉ trong vòng mấy hơi thở, toàn bộ tửu lâu Cát Tường đã hoàn toàn biến thành một ngọn lửa cao ngút trời.
Trước đó vì hợp sức giết chết Trình Hoài Tiềm, đồng thời tránh né nỏ tiễn của Hạ Thụy Trạch, Man tộc liều mạng chui vào trong tửu lâu, lúc ngọn lửa bất ngờ bùng lên dữ dội, chỉ có mấy người đứng gần đại môn thành công thoát ra, dư lại hơn trăm Man tộc, toàn bộ đều theo tửu lâu Cát Tường cùng nhau hóa thành tro bụi.
Đại thống lĩnh còn đang tiếp nhận trị liệu khẩn cấp từ vu y, không tự mình đuổi giết vào tửu lâu, vì vậy hắn chính mắt chứng kiến ngọn lửa điên cuồng cắn nuốt bộ hạ mình thế nào, kinh ngạc sững sờ cộng thêm phẫn nộ công tâm, đại thống lĩnh lập tức phun ra một ngụm máu, trước mắt tối sầm, lâm vào hôn mê.
Trước đó đại thống lĩnh đã mấy lần trúng phải tên độc, nhưng vì thực lực cường hãn, tinh thần vững vàng, còn được vu y khẩn cấp trị liệu nên vẫn luôn không ngã xuống.
Nhưng liên tiếp gặp phải đả kích cực đại, đích thân chứng kiến từng đám bộ hạ ngã xuống, nhất thời khó thở, rốt cuộc không thể áp chế được độc tính, lập tức hôn mê ngất xỉu.
Nháy mắt, binh lính xung quanh loạn thành một đoàn.
Nhìn trái nhìn phải, chỉ có một vị tiểu thống lĩnh may mắn còn sống, nhưng cũng bị trọng thương nghiêm trọng, cuối cùng chỉ còn năm đại đầu lĩnh có thể đứng ra lãnh binh chỉ huy lúc này.
Nhưng tiểu đầu mục chỉ còn dư lại hơn hai mươi người, không có tiểu đầu mục dẫn đội, cũng không có uy vọng của đại thống lĩnh, mấy đại đầu lĩnh dù muốn đứng ra chỉ huy cũng phải trải qua một trận tranh đoạt quyền lực.
Lúc đám Man tộc còn đang vì quyền lãnh đạo lâm vào hỗn loạn, Trình Hoài Tiềm đã ôm theo Hạ Thụy Trạch trượt gần tới đích, đầu kia sợi dây thừng được buộc vào thân cây phía sau bức tường.
Hai chân Trình Hoài Tiềm dùng lực giẫm lên tường, tốc độ lập tức chậm lại, thả sợi dây trong tay, ôm lấy Hạ Thụy Trạch cùng nhau nhảy xuống mặt đất.
Sau khi an toàn chạm đất, Trình Hoài Tiềm trở tay chém đứt sợi dây thừng, đề phòng có Man tộc muốn thoát ra bằng cách này, sau đó kéo Hạ Thụy Trạch cùng nhau chạy về phía thành Nam.
Bọn họ căn bản không phải muốn chạy trốn, ngược lại còn cố ý chạy đến trên đường lớn, tất cả Man tộc đang lâm vào hỗn loạn ở xa đều nhìn thấy hai kẻ mà bọn họ hận không thể ăn thịt uống máu này, lập tức dừng lại hành động tranh quyền, Man tộc may mắn còn sống đều như ong vò vẽ đuổi lại đây, cái gì cũng không quan trọng bằng việc giết chết hai tên Đại Hạ này!
Vì vậy trên đường lớn trống trải của Biên Lộc Thành, Trình Hoài Tiềm nắm tay Hạ Thụy Trạch chạy ở phía trước, một đám Man tộc truy sát phía sau.
Nhân số Man tộc rõ ràng đã suy giảm hơn nửa, nhưng âm thanh hô giết lại càng thêm thê lương oanh liệt, giữa bọn họ cùng hai tên Đại Hạ này kết cục chỉ có thể không chết không ngừng!
Điểm xuất phát của hai người sớm hơn đám Man tộc, cộng thêm tố chất thân thể, ưu thế của ủng linh hoạt, công pháp,...!nếu thật sự nghiêm túc chạy, Man tộc đừng mơ có thể đuổi kịp.
Bạn đang đọc bộ truyện Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng, truyện Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng , đọc truyện Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng full , Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng full , Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng chương mới