Ngay cả Man tộc cũng bị quấy rầy phải ngẩng đẩu xem xét tình huống, sau đó bọn họ trơ mắt nhìn khoảng cách giữa đối phương cùng đại quân nhà mình càng lúc càng thu hẹp, mũi tên càng bắn càng nhanh.
Một vòng phía ngoài trúng phải mũi tên lập tức kêu rên.
Biến cố này khiến không ít Man tộc cả kinh, uy hiếp gần trong gang tấc rốt cuộc cũng khiến bọn họ chịu động, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch tràn đầy mong chờ nhìn qua, hy vọng bọn họ có thể bị chọc tức mà lần nữa đứng lên truy kích.
Nhưng khiến hai người phải thất vọng rồi, Man tộc chỉ ra sức lăn về phía sau, lựa chọn tiếp tục giả chết, tựa hồ chỉ mượn như vậy để tránh thoát công kích.
Không có cách nào, nỏ tiễn công kích xác thực sắc bén, nhưng cũng chỉ có hai người Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm, chiến lực thiếu hụt, Man tộc đương nhiên sẽ ôm tâm lý may mắn nỏ tiễn không bắn tới mình.
Trình Hoài Tiềm thất vọng lựa chọn điều khiển ngựa đi vòng quanh đại quân Man tộc, Hạ Thụy Trạch cũng không ngừng bắn ra nỏ tiễn.
Đương nhiên thỉnh thoảng cũng đụng trúng mấy Man tộc không chỉ biết né tránh, sẽ đứng dậy phản kích.
Nhưng như vậy càng hợp ý Trình Hoài Tiềm, nỏ tiễn trong tay anh chỉ là cấp bậc bạch sắc trung phẩm, nhưng thương pháp lại là hoàng sắc hạ phẩm, trường thương là bạch sắc thượng phẩm, uy lực lớn, cận chiến càng thêm hiệu quả, đặc biệt là kỵ binh đối chiến bộ binh, chính là nghiền áp về mặt ưu thế, anh còn đang chờ có Man tộc đứng lên đối chiến đây.
Man tộc kích động phản kích đều nhanh chóng bị giết chết, sau khi ăn mệt, Man tộc hoàn toàn từ bỏ phản kháng, tình nguyện ôm thành một đoàn cùng nhau trốn, cũng không muốn nhảy ra tìm chết.
Không thỏa mãn, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch cũng chỉ có thể tiếp tục chạy vòng quanh đại quân Man tộc, dưới bức bách của hai người, khu vưc đại quân chiếm cứ nghỉ ngơi càng lúc càng thu nhỏ.
Những Man tộc còn lại đều muốn trốn vào phía trong nghỉ ngơi một phen, vì vậy một đám vốn đang rải rác phân bố khắp nơi, qua một hồi liền cùng nhau tụ tập lại, gần 1000 người chen chen chúc chúc trong một khu vực nhỏ.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch thấy vậy càng thêm vui vẻ, thế này tiết kiệm được không ít thời gian, biết đâu còn có hiệu quả vực dậy tinh thần, khơi lên lại ý niệm phản kháng, chẳng phải càng hợp ý họ sao?
Vì vậy hai người giống như đang chăn dê, lùa đám Man tộc tụ lại một chỗ.
Ánh mắt kỵ binh Đại Hạ nhìn hai vị trưởng quan nhà mình như đang nhìn thần nhân, vậy mà lại có người có thể đem đại quân Man tộc hung mãnh bưu hãn, xưng bá Bắc Vực bức đến nông nỗi này, nếu không tận mắt chứng kiến, trăm triệu sẽ không tin tưởng.
Man tộc nghỉ ngơi bao lâu liền bị công kích bấy lâu, phiền không thể tả, tiểu thủ lĩnh cũng ý thức được không thể tiếp tục dừng lại chỗ này nghỉ ngơi, vì vậy lần nữa hạ lệnh quay về doanh địa ở phía Nam.
Rõ ràng một đêm trước chỉ là doanh địa lâm thời, còn lưu lại rất nhiều trải nghiệm không tốt đẹp, nhưng lúc này nghe thấy có thể quay về, đại quân Man tộc từ tận đáy lòng cảm thấy cao hứng, thậm chí sinh ra nỗi nhớ nhà với nơi đó.
Bọn họ theo bản năng cho rằng, kỵ binh Đại Hạ đáng chết vào ban ngày sẽ không dám quang minh chính đại tiếp cận doanh địa của bọn họ, như vậy chỉ cần quay lại đó là có thể an toàn!
Man tộc đầy lòng mong chờ khởi hành lên đường.
Nghỉ ngơi gần nửa tiếng, Man tộc ít nhiều gì cũng khôi phục lại chút thể lực, đi theo sau các vị cấp cao hướng về phía Nam.
Lần này Trình Hoài Tiềm cũng không phóng ngựa truy kích, nhìn đại quân Man tộc bắt đầu khởi hành, anh lập tức phất tay ra lệnh cho thủ hạ kỵ binh tập trung lại.
Cung tên của kỵ binh Đại Hạ không giống cái của Hạ Thụy Trạch có thể tự động bổ sung mũi tên, cho dù trước khi đi đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng liên tục xạ kích thời gian dài như vậy, mũi tên của họ cũng không còn bao nhiêu.
Vì vậy Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch chuẩn bị thay đổi phương thức tiến công.
Sau khi tập trung thủ hạ lại, hai người không tiếp tục chú ý đại quân Man tộc đã dần đi xa, mà mang theo thủ hạ di chuyển đến một chỗ trong cánh rừng nhỏ bên cạnh.
Trình Hoài Tiềm ghìm ngựa dừng lại, sau đó để cho các kỵ binh xuống ngựa nghỉ ngơi, đại quân Man tộc chạy cả buổi sáng đã muốn thổ huyết, con đường kỵ binh Đại Hạ đi chỉ nhiều hơn chứ không ít, ngựa mệt người cũng mệt, phải nghỉ ngơi lấy sức.
Một đám kề vai chiến đấu cả buổi sáng ngồi vây lại thành một vòng, Hạ Thụy Trạch chia bánh bao nóng hổi cùng nước khoáng cho bọn họ, ngay cả chiến mã cũng được chia nước.
Đội kỵ binh cũng không lắm miệng dò hỏi, tựa như chưa từng thăm dò vì sao vũ khí của hai vị trưởng quan có thể nhẹ nhàng đổi mới nhiều lần như vậy.
Nước khoáng của bảo rương có một chút hiệu quả xúc tiến khôi phục, có thể nhanh chóng bổ sung tinh lực, khôi phục thể lực, dù sao hai người cũng có rất nhiều, thời điểm đặc thù, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch sẽ không keo kiệt chia bảo vật cho người có thể giúp gia tăng thực lực.
Mọi người vừa ăn vừa nghe hai vị trưởng quan an bài kế hoạch tiếp theo.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch kiên định muốn phát huy tinh túy của việc đánh du kích đến tận cùng, địch tiến ta lùi, địch dừng ta phá, địch mệt ta đánh, địch lui ta truy, bọn họ chính là muốn để cho một đường đến Biên Lộc Thành này của đại quân Man tộc trở thành cơn ác mộng vĩnh cửu!
Tuy cuối cùng không nhất định có thể để tất cả Man tộc lưu lại trên đường, nhưng bao nhiêu hay bấy nhiêu, áp lực của binh sĩ trong Biên Lộc Thành cũng giảm đi, như vậy hoàn thành nhiệm vụ kéo dài sẽ được đánh giá càng cao.
Bạn đang đọc bộ truyện Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng, truyện Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng , đọc truyện Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng full , Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng full , Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng chương mới