Thời gian một ngày, Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiền thu được 56 viên hoàng quả gia tăng lực lượng, Hạ Thuỵ Trạch giữ lại 26 viên, chia cho Trình Hoài Tiềm 30 viên. 112 viên hồng quả có thể gia tăng giá trị nhanh nhẹn, Hạ Thuỵ Trạch giữ lại 52 viên, chia cho Trình Hoài Tiềm 60 viên. 48 viên lam quả có thể gia tăng tinh thần lực, Hah Thuỵ Trạch giữ lại 40 viên, chia cho Trình Hoài Tiềm 8 viên. 76 bạch quả có thể gia tăng thể chất, hai người mỗi người 38 viên. Nói cách khác, thời gian một ngày, các thuộc tính của Hạ Thuỵ Trạch tăng lên 15,6 điểm, còn Trình Hoài Tiềm tăng thêm 13,6 điểm, tương đương thu hoạch khoảng 15000 điểm sinh tồn. Quan trong hơn là, không chỉ bọn họ, 20 tân nhân đi theo cũng gia tăng từ 0,3-1 điểm thuộc tính, thu hoạch như vậy làm Hạ Thuỵ Trạch phi thường vừa lòng. Hạ Thuỵ Trạch mệt mỏi rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, thời điểm Trình Hoài Tiềm tắm rửa xong trở về, nằm ở mép giường, cảm thụ hô hấp của người bên cạnh, một loại thoả mãn dâng lên từ tận đáy lòng, mang theo tâm tình sung sướng anh rất nhanh cũng chìm vào mộng đẹp. Rạng sáng 6 giờ, bên ngoài vẫn là một mảnh hắc ám, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thuỵ Trạch đã tỉnh dậy, nhanh chóng đánh thức 20 tân nhân, 20 tân nhân ngáp ngắn ngáp dài dưới sự thúc giục hai vị đội trưởng không ngừng nhét trái cây còn dư lại vào miệng, sau đó cùng nhau xuống chân núi. Tân nhân đã rất quen thuộc với quá trình dẫn quái, đánh giết, bất đồng duy nhất chính là hộp năng lượng đã dùng hết, chỉ có thể trả lại súng laser cho Hạ Thuỵ Trạch, các tân nhân cầm lấy vũ khí đến tiền tuyến học tập phương pháp cận chiến. Cho dù Trình Hoài Tiềm đã đốt vài đống lửa trên đường núi để chiếu sáng nhưng sắc trời vẫn vô cùng tối, nhiệt độ cũng rất thấp, các tân nhân run cầm cập vây quanh đống lửa, vì vậy Hạ Thuỵ Trạch cũng không để Ngốc Ngốc phóng thích quá nhiều tin tức tố, lượt thứ nhất số con mồi bị hấp dẫn đến cũng không nhiều. Tân nhân cùng động vật hoang dã vừa giao thủ, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm liền nhạy bén phát hiện, hôm nay thực lực của động vật hoang dã so với một ngày trước tựa hồ đã tăng lên. Có mấy tân nhân chuẩn bị không kỹ thậm chí bị thỏ hoang đánh ngã, Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm kịp thời cứu hộ đồng thời nhắc nhở bọn họ đề cao cảnh giác, các tân nhân lập tức khẩn trương không ngừng lên tiếng đáp ứng. Xuất phát từ cẩn thận, Hạ Thụy Trạch để Ngốc Ngốc phóng thích tin tức tố thành nhiều lần với số lượng ít, theo từng lượt con mồi bị hấp dẫn đến, đồng thời chứng kiến biểu hiện của các tân nhân, suy đoán của hai người hoàn toàn được chứng thực, dưới sự ảnh hưởng của nguyên nhân nào đó, thực lực của động vật hoang dã rõ ràng đã tăng lên. Lực lượng của chúng trở nên lớn hơn, tốc độ nhanh hơn, phòng ngự cũng mạnh hơn. Một ngày trước đó hai tân nhân hợp tác là có thể giải quyết một con mồi, hôm nay phải cần 3-4 người phối hợp mới có thể xử lý xong. Trình Hoài Tiềm không thể không đích thân đến tiền tuyến trông chừng tân nhân, vừa dễ chỉ điểm vừa phòng bị có nguy hiểm, kịp thời cứu viện. Các tân nhân đối chiến với động vật hoang dã đã biến đổi thực lực thì có chút cố hết sức, cũng may có hai vị đội trưởng tiếp thêm tự tin, kinh hoảng qua đi liền nhanh chóng thích ứng với cục diện mới. Dưới sự chỉ huy của Trình Hoài Tiềm, 20 tân nhân chia thành 5 tổ, 4 người một tổ phối hợp với nhau vừa công kích vừa phòng thủ, bảo rương xuất hiện thì thay phiên nhau nhặt. Sau khi chiến đấu hăng hái nửa ngày, tin tức tốt duy nhất đại khái chính là hôm nay giết chết động vật hoang dã xác suất xuất hiện bảo rương đã tăng lên. Theo như Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm quan sát, một ngày trước đó xác suất xuất hiện bảo rương đại khái là 1/5 đến 1/10. Thí luyện giả thực lực cường hãn như bọn họ, xác suất càng bị đè thấp, Hạ Thuỵ Trạch chỉ được 1/8, riêng Trình Hoài Tiềm phải bị áp chể khoảng 1/15. Nhưng hôm nay giết chết con mồi thực lực cường hãn, xác suất của các tân nhân tăng lên khoảng 1/4 đến 1/8, Hạ Thuỵ Trạch thì 1/6, Trình Hoài Tiềm cũng tăng lên 1/12. Xác suất tăng nhưng thu hoạch của các tân nhân lại không tăng lên bao nhiêu, bởi vì giết chết con mồi cần tiêu hao nhiều thể lực cùng tinh lực hơn, sau khi tiêu diệt 3 lượt con mồi bị đưa đến cửa, một bộ phận tân nhân liền chống đỡ hết nổi. "Trình đội, thật sự không được nữa, đao của tôi nâng không nổi rồi...." Tổ viên cùng một tổ sau khi hợp lực xử lý một con trâu rừng cuối cùng, một bộ phận tân nhân hoàn toàn tê liệt ngã xuống, cẩn thận cầu xin sự thương sót của Trình Hoài Tiềm. Trình Hoài Tiềm đứng bên cạnh chỉ huy bọn họ chiến đấu biểu tình lãnh đạm, nghe vậy thì nhíu nhíu mày, lại không lên tiếng răn dạy, bởi vì anh nhìn ra được mấy người này không phải lười biếng, là thật sự mệt đến thoát lực. Các tân nhân nằm rạp xuống đất cảm thấy tình huống hiện tại tựa hồ có chút không ổn, nhẹ nhàng vượt qua ngày đầu tiên khiến bọn họ hạ thấp cảnh giác, ai biết đến hôm sau độ khó nhiệm vụ liền tăng lên. Lại một vòng phòng ngự qua đi, hai tổ kiên trì chiến đấu thêm một lượt rốt cuộc chống đỡ không được, toàn bộ tê liệt ngã xuống, có người vội vàng nhắc nhở: "Trình đội, có cần nói với Hạ đội đưa ít còn mồi đến hơn không?" Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm tuy rằng chưa từng nói rõ ra, nhưng cũng không có giấu giếm bọn họ có kỹ xảo dẫn quái đặc thù, trước đó nhìn có vẻ loại kỹ xảo này là thần khí kiếm điểm, nhưng hiện tại xem ra rõ ràng là con dao hai lưỡi, không cẩn thận một chút sẽ bị hố chết. Sau khi tân nhân cận chiến toàn bộ ngã xuống, rốt cuộc có người nhớ tới Hạ Thuỵ Trạch một mình đứng trên sườn núi, không biết có kịp thời giảm bớt lượng quái dẫn đến hay không. Rất nhanh, không cần Trình Hoài Tiềm trả lời, các tân nhân lập tức biết đáp án. Phóng tầm mắt ra xa có thể thấy được hình dáng mờ mờ ảo ảo của một lượng lớn động vật hoang dã, so với mấy lượt trước không chỉ không giảm, ngược lại tăng lên càng nhiều! "Trình, Trình đội......"
Các tân nhân đồng thời phát ra tiếng kinh hô, muốn nhắc nhờ Trình Hoài Tiềm nhanh chóng chạy lên núi, lại thấy Trình Hoài Tiềm không kiên nhẫn trừng mắt liếc bọn họ, các tân nhân bị doạ lập tức câm miệng, sau đó chỉ thấy Trình Hoài Tiềm một mình tiến lên phía trước. Trong tay Trình Hoài Tiềm là một thanh trường đao, nhưng với cơ thể có giá trị thuộc tính siêu cao cùng huyết thống cường hoá, bản thân anh kỳ thật mới là vũ khí sắc bén nhất. Dưới sự vây xem của đám tân nhân đang trợn mắt há hốc mồm, Trình Hoài Tiềm trực tiếp vọt vào trong đàn động vật hoang dã, các tân nhân căn bản không thấy rõ được động tác của anh, chỉ thấy từng lượt con mồi không ngừng ngã xuống. Cùng lúc đó, hàng loạt mũi tên liên tiếp bắn vào trong đàn động vật hoang dã, Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm phối hợp ăn ý, chỉ trong thời gian ngắn đã diệt sạch một vòng con mồi. Lần này số lượng động vật hoang dã bị đưa tới rõ ràng càng nhiều, nhưng thời gian hai người liên thủ giải quyết so ra càng ngắn. Các tân nhân ngây ngốc mở to mắt mà nhìn, chỉ cảm thấy bản thân đã chịu đả kích thật lớn. Nguyên bản bọn họ cảm thấy chính mình đã đủ nỗ lực, cho rằng khoảng cách chênh lệch với hai vị đội trưởng chính là vũ khí, hiện tại mới phát hiện, trước đó bản thân căn bản chưa từng được thấy dáng vẻ hai vị đội trưởng dốc toàn lực! Được rồi, hiện tại đã thấy, cũng làm cho bọn họ hoàn toàn hết hy vọng, thực lực không phải con người này, vừa nhìn đã biết không chỉ nỗ lực 1-2 ngày là có thể đuổi kịp! Kế tiếp, càng nhiều động vật hoang dã không ngừng bị hấp dẫn lại đây, Trình Hoài Tiềm một mình chiến đấu ở phía trước, bảo đảm không một con mồi nào có thể vượt qua hàng phòng ngự do anh vạch ra, Hạ Thuỵ Trạch chỉ cần an tâm bắn tên, hoàn toàn không cần lo lắng bị động vật tới gần gây nguy hiểm. Các tân nhân nằm trên sườn núi nghỉ ngơi từ lúc đầu còn kinh ngạc đến sau tập mãi cũng thành quen, dần dần nhận rõ sự thật, khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ cũng hai vị đội trưởng vẫn còn rất lớn, không muốn tự rước lấy nhục thì vẫn không cần đem ra so sánh. Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm có tiết tấu công kích của mình, giết chết lượng lớn con mồi, thu hoạch lượng lớn bảo rương. Tân nhân có tiết tấu của tân nhân, nghỉ ngơi một đoạn thời gian bọn họ lần nữa lên tiền tuyến, dưới sự chỉ huy của Trình Hoài Tiềm chiến đấu hai lượt, sau đó mệt mỏi lại trốn về sau nghỉ ngơi, thẳng đến khi cảm giác chính mình có thể tiến lên lần nữa. Bầu trời tối đen kéo dài đến 9h sáng, sau đó chỉ trong thời gian ngắn ánh mặt trời đã trở nên gay gắt, nhiệt độ cũng theo đó tăng nhanh. Các tân nhân không ngừng thay phiên nhau đến tận giữa trưa, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm rốt cuộc tạm thời dừng lại công kích, bởi vì bọn họ phát hiện số lượng động vật hoang dã ở phụ cận bắt đầu giảm bớt, thời gian chờ đợi mỗi lượt ngày càng dài. "Tiếp tục lên đường thôi, thật tò mò phía trước sẽ có cái gì." Trình Hoài Tiềm chỉ chỉ phương hướng mục tiêu nguyên bản của bọn họ, dễ dàng nhận thấy số lượng động vật hoang dã bị hấp dẫn dến ngày càng ít, con mồi đến từ phương hướng mục tiêu thì tương đối nhiều hơn một chút. Hạ Thụy Trạch nhét mấy viên trái cây vào miệng, nhìn thoáng qua sơn động trên sườn núi, suy nghĩ một hồi liền gật đầu đồng ý: "Đi, tiếp tục đi về hướng đó, hẳn có thể phát hiện thêm càng nhiều con mồi." 2o tân nhân đi theo bọn họ đã có thói quen kỷ luật nghiêm minh, đội trưởng đã nói đi, 9 tân nhân nằm liệt trong sơn động nghỉ ngơi cả buổi sáng cũng không dám nói thêm gì. Buổi tối trước đó nhiệt độ rét lạnh khiến bọn họ khó có thể đi vào giấc ngủ, trong lúc trằn trọc càng thêm thanh tỉnh nhận thức rõ hiện thực, ý thức được toàn bộ mọi chuyện xảy ra thật sự không phải mơ, bọn họ cần phải lý trí đối mặt với hiện thực. Sau khi triệt để bị đả kích, đám tân nhân này yên lặng xuống, không còn dám làm loạn, chỉ cầu Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm có thể tiếp tục bảo hộ bọn họ, sống được qua ba ngày. Vì vậy mệnh lệnh vừa được đưa ra không có bất kì dị nghị gì, mọi người yên lặng chấp hành. Sau khi xuống núi, 20 tân nhân có kinh nghiệm đi đầu mở đường, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm đi giữa, 9 tân nhân còn lại thong thả theo sau, khác với trước đó là, lần này 9 tân nhân đều tự giác cách xa đội ngũ. Bọn họ hiểu rõ, giờ khắc này, đại khái chỉ có tự làm mồi mới có thể biểu hiện ra chút giá trị của mình. Ngay cả Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm cũng chưa từng nghĩ tới, 9 tân nhân vừa mêt vừa đói, chỉ dựa vào một hơi tiến về phía trước này lại đặc biệt dễ thu hút động vật hoang dã, cơ hồ mười mấy phút sẽ hấp dẫn tới một đợt. Bởi vì 9 người đều cách nhau một khoảng khá xa, nên tình huống cơ bản chính là thời thời khắc khắc đều có động vật hoang dã đến vây công. Hạ Thụy Trạch không thể không đưa dây cương cho đồng đội nắm giữ, bản thân xoay người lại, không ngừng kéo cung bắn chết con mồi bị hấp dẫn đến. Con mồi bị dẫn đến nhiều, sẽ có một vài động vật nhỏ ít nguy hại hơn, có tân nhân nắm lấy cơ hội liều mạng xử lý chúng.
Một tiểu cô nương trẻ tuổi một đầu tóc ngắn màu hồng nhạt, trước khi đột nhiên xuất hiện ở thế giới này vốn là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, đừng nói để nàng tự tay giết chết động vật hoang dã, trước đó căn bản còn chưa từng thấy qua quá trình làm những món gà vịt thịt cá mà mình vẫn ăn. Nhưng dưới áp lực sinh tồn khiến nàng không thể không trở nên kiên cường, trong đêm lạnh trằn trọc không ngủ được, nàng tìm thấy một hòn đá sắc bén trong hang động, khi đội ngũ di chuyển nàng liền đi ở cuối cùng, đem mình làm mồi để hấp dẫn động vật đến. Thời điểm đàn sói hoang bị hấp dẫn tới nàng chỉ có thể kinh sợ trốn tránh, trâu rừng bị hấp dẫn đến nàng cũng hèn nhát trốn tránh, rốt cuộc chờ đến khi một đám thỏ hoang bị hấp dẫn đến, nàng dốc toàn lực liều mạng nhảy ra chặn lại một con, túm chặt không bỏ, cho dù bị nó hung hăng cắn một ngụm cũng dứt khoát không buông tay, mạnh mẽ dùng cục đá đánh chết nó. May mắn là, tiểu cổ nương lần đầu giết chết động vật đã tuôn ra bảo rương, bên trong có một viên trái cây bạch sắc. Đạt được bạch quả, tiểu cô nương hưng phấn không nhịn được liếm liếm đầu lưỡi, nhịn nhịn, cuối cùng vẫn mang bạch quả đi tìm Hạ Thụy Trạch, dâng bạch quả trong tay lên cho Hạ Thụy Trạch đang ngồi trên lưng ngựa, khép nép thỉnh cầu: "Hạ đội, tôi biết là đã muộn, những tôi rốt cuộc cũng giết chết được một con mồi, có thể cho tôi đi theo mọi người không?" Hạ Thụy Trạch nhìn đôi môi khô nứt của nàng, trong đôi mắt tràn đầy khát vọng cầu sinh, cũng không làm khó, gật gật đầu đáp ứng: "Có thể, cái này do cô đánh được, tự mình ăn đi, đi tìm người mặc đồ đen mượn đao, trước tiên theo hắn luyện tập, cố gắng nỗ lực." Đôi mắt vốn đang ảm đạm của tiểu cô nương nháy mắt lộ ra vẻ kinh hỷ, dáng vẻ như hận không thể nhào lên ôm đùi Hạ Thụy Trạch bày tỏ lòng biết ơn, nháy mắt, một thanh trường đao lóe ra hàn quang lập tức chặn lại động tác của nàng. Nhìn theo hướng trường đao, chỉ thấy khuôn mặt rét lạnh của Trình Hoài Tiềm, anh giơ đao chỉ về phía tân nhân mặc đồ đen, ra lệnh: "Nên làm gì thì làm đi, đừng lãng phí thời gian." Tiểu cô nương tựa hồ bởi vì được Hạ Thụy Trạch đáp ứng là lần nữa tỏa ra sinh khí, lấy lại dáng vẻ hoạt bát ban đầu, cũng không sợ Trình Hoài Tiềm mặt lạnh, ngược lại, nàng còn cười đầy ám muội, âm thanh trêu ghẹo nói: "Đã biết Trình đội, tôi có vị hôn phu rồi, sẽ không tranh giành Hạ đội với anh đâu, không cần ăn dấm a!" Cười hì hì nói xong, tiểu cô nương nhanh chóng quay đầu chạy đi, dựa theo lời nhắc nhở của Hạ Thụy Trạch tìm tân nhân khác mượn đao, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí giữa hai vị đội trưởng sau khi mình rời đi đột nhiên trở nên quái dị. Trình Hoài Tiềm lần đầu mới biết lời nói của người khác lại có lực sát thương lớn như vậy, trường đao trong tay suýt chút cầm không vững, may mà phản ứng kịp thời nắm chặt tay, nhưng càng khiến Trình Hoài Tiềm buồn bực chính là, bản thân vậy mà không biết nên đáp lại thế nào. Nếu trước kia có người dám trêu đùa anh như vậy, anh khẳng định có thể làm cho đối phương biết thế nào là "họa từ miệng mà ra". Nhưng lúc này lại cảm thấy không phản bác được, thậm chí trong lòng còn muốn phụ họa theo, không sai, chính là ghen, đám tiểu yêu tinh các người đều phải tránh xa tiểu đồng bọn của anh một chút! Nhìn thấu nội tâm, Trình Hoài Tiềm rõ ràng nhận ra mình thực sự cảm thấy hành động lao lên của tiểu cô nương vô cùng chướng mắt, khiến lòng người phẫn nộ. Nhưng đây là tình cảm giữa bạn bè sao? Trình Hoài Tiềm lại không phải không có bạn, trước đó những bằng hữu mang theo bạn trai bạn gái của mình xuất hiện trước mặt anh, anh chỉ biết chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc. Nhưng hiện tại chỉ cần nghĩ đến có một ngày Hạ Thụy Trạch sẽ mang theo người yêu xuất hiện trước mặt mình....Trình Hoài Tiềm nắm chặt thanh đao trong tay, cảm thấy không không chế được xúc động muốn giải quyết đối phương! Bên kia, Hạ Thụy Trạch cũng bị lời nói của tiểu cô nương làm cho sửng sốt, hai má không tự chủ đỏ lên, chiến mã tâm ý tương thông lập tức thả chậm tốc độ, hai người chỉ cần nghiêng đầu liền thấy được đối phương. Hạ Thụy Trạch căn bản không dám quan sát biểu tình của Trình Hoài Tiềm, cũng không muốn để đối phương nhìn thấy vẻ mặt mình, may mắn lúc này lại có một vài con báo nhìn chúng tân nhân đơn độc phía sau, Hạ Thụy Trạch vội vàng kéo cung tên, mạnh mẽ đem lực chú ý tập trung vào việc công kích con mồi. Chỉ là khoảng cách giữa các lần tấn công, Hạ Thụy Trạch vẫn không khống chế được nghĩ tới, bọn họ hiện tại đã bị trói chặt trong thế giới Vô Tận, còn không làm chủ được sinh mệnh của mình, muốn sống phải dồn hết toàn lực, sao còn tinh lực nghĩ đến những chuyện khác? Vừa nghĩ tới đây, trái tim đang đập kịch liệt lập tức bình ổn lại, Hạ Thụy Trạch khôi phục vẻ mặt vô cảm. Trình Hoài Tiềm tự mình rối rắm cả nửa ngày rốt cuộc không không chế được quay đầu nhìn về phía đồng đội, lại thấy Hạ Thụy Tạch đang kéo căng dây cung, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm con mồi phía xa, tựa hồ không để ý đến lời đùa giỡn của tiểu cô nương. Nhận ra chỉ có bản thân bị ảnh hưởng, Trình Hoài Tiềm trong lòng rầu rĩ, anh hiện tại cực kỳ muốn gặp được một đàn động vật hoang dã, xông vào giết vài con phát tiết cảm xúc. Nhưng trong lòng rầu rĩ cũng không ngăn cản được Trình Hoài Tiềm tiếp tục suy nghĩ sâu xa, nhớ lại lúc hai người mới gặp mặt ở thế giới tân thủ, anh cũng sẽ vì có nữ hài tiếp cận Hạ Thụy Trạch mà sinh khí, nhưng lúc đó chính anh cũng chưa ý thức được mình tức giận cái gì. Thời điểm trở lại thế giới hiện thưc, anh hao tâm tổn sức muốn tìm kiếm tiểu đồng bọn, trước đó còn cho là mình khó lắm mới tìm được người hợp ý, gặp mặt trong hiện thực sẽ có lợi cho việc hợp tác, nhưng hiện tại nghĩ lại, anh hoàn toàn không có ý tưởng muốn gặp lại những thí luyện giả khác trong thế giới hiện thực, người duy nhất ghi tạc trong lòng chỉ có Hạ Thụy Trạch. Trình Hoài Tiềm chưa từng nói qua với Hạ Thụy Trạch, thời điểm ra khỏi thùng xe nhìn thấy Hạ Thụy Trạch, chỉ từ một bên sườn mặt anh liền nhận ra cậu, trong nháy mắt lấy lại toàn bộ ký ức, cao hứng đến mức ném văng nhiệm vụ ra sau đầu, một lòng chỉ muốn chạy nhanh đến xác nhận xem đồng đội có còn nhớ rõ mình hay không. Trình Hoài Tiềm càng nghĩ càng rõ ràng, trước khi anh nhận ra tâm ý mình, động tác theo bản năng đã sớm bộc lộ nội tâm, cho rằng bản thân sẽ vĩnh viễn độc thân, không bao giờ yêu bất kỳ ai, hiện tại anh có thể khẳng định, anh yêu thích Hạ Thụy Trạch! Sau khi nghĩ thông suốt, Trình Hoài Tiềm chỉ cảm thấy trái tim mình bắt đầu điên cuồng nảy lên, nhiệt huyết kích động sôi trào, vội vàng muốn được đáp lại càng nhiều. Nhưng thời điểm nhìn về phía đồng đội, lại chỉ thấy biểu tình nghiêm túc của cậu, Trình Hoài Tiềm đột nhiên chùn bước. Anh thích Hạ Thụy Trạch, nhưng nếu đồng đội chỉ xem anh là bạn bè bình thường thì phải làm sao bây giờ? Nếu anh biểu hiện quá kỳ quái có thể dọa đến cậu hay không? Hơn nữa hiện tại nghĩ lại trước đó anh luôn thích ôm lấy Hạ Thụy Trạch, còn lôi kéo cậu cùng nhau nghỉ ngơi, từ góc độ của đồng đội chỉ xem là hình thức ở chung giữa bạn bè bình thường, nếu biết anh kỳ thật ôm theo ý niệm khác, có thể cảm thấy anh là kẻ biến thái hay không? Trình Hoài Tiềm cả đời chưa từng biết tự ti là gì lần đầu chùn bước, quá mức quý trọng, sợ hãi mất đi khiến anh không nói nên lời, chỉ sợ ngay cả quan hệ bằng hữu hiện tại cũng sẽ sụp đổ. Trình Hoài Tiềm gấp đến độ đứng ngồi không yên, tình cảm cuồng nhiệt khiến anh điên cuồng muốn làm chút gì đó, nhưng lý trí lại kiềm chế con dã thú trong lòng, khiến anh có vẻ bồn chồn bất an. "Anh làm sao vậy?" Kết thúc một vòng công kích, Hạ Thụy Trạch lập tức cảm nhận được đồng đội bên cạnh có dị thường, duỗi tay túm lấy Trình Hoài Tiềm, sau đó chỉ thấy đồng đội quay đầu lại mồ hôi đầm đìa. "Nóng lắm hả? Muốn nghỉ ngơi một lát hay không?" Hạ Thụy Trạch nghi hoặc hỏi. "Không, không có gì, không có chuyện gì cả, chỉ là bị phơi năng, không cần nghỉ ngơi." Trình Hoài Tiềm chỉ dám nhìn lướt qua Hạ Thụy Trạch liền lập tức quay đầu lại, không dám đối diện với đồng đội. Anh chỉ vừa ý thức được tình cảm của mình đã phát hiện nó như mãnh thú sắp thoát ra khỏi lồng giam, muốn không màng tất cả lao tới, nhưng anh không muốn dọa đến đồng đội còn chưa biết gì cả. Giọng Trình Hoài Tiềm có chút khàn, Hạ Thụy Trạch lập tức nhận ra trạng thái của anh không đúng, nhanh chóng thúc ngựa tiến lên vài bước đi đến bên cạnh Trình Hoài Tiềm, cùng đồng đội mặt đối mặt, cẩn thận quan sát một phen, vội vàng truy hỏi: "Trình Hoài Tiềm, anh rốt cuộc làm sao vậy? Không thoải mái?" Đây là lần đầu tiên Hạ Thụy Trạch gọi thẳng tên Trình Hoài Tiềm, trước đó đa số hai người đều mặt đối mặt nói chuyện, mà trong hoàn cảnh chỉ có hai người căn bản không cần gọi tên đối phương, có gì nói thẳng là được. Vây nên bỗng nhiên nghe thấy tên mình thốt ra từ trong miệng Hạ Thụy Trạch, Trình Hoài Tiềm chỉ cảm thấy trái tim chấn động, mãnh thú rốt cuộc phá tan lồng giam, anh quay đầu nhìn về phía Hạ Thụy Trạch, muốn nói ra suy nghĩ trong lòng. Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, Hạ Thụy Trạch lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một con kền kền đang lao xuống đã sắp tiếp cận một tân nhân tự nguyện làm mồi nhử. Hạ Thụy Trạch chuyển tay, lập tức đổi thành súng laser, một súng bắn ra, kền kền đã ngã xuống. Tiếp theo lại đổi súng laser về cung húc nhật, kéo căng dây cung, năm mũi tên sắc nhọn cứ vậy bắn về phía đám kền kền còn lại. Hạ Thụy Trạch đang chiến đấu không nhìn thấy, ở phía sau, ánh mắt Trình Hoài Tiềm tràn đầy nhiệt huyết đang nhìn chằm chằm bóng dáng cậu, trong đôi mắt đen trầm phảng phất như có ngọn lựa bùng cháy, không chỉ thiêu đốt Trình Hoài Tiềm, còn muốn đốt cháy Hạ Thụy Trạch. Chờ giải quyết xong con mồi, Hạ Thụy Trạch lập tức quay đầu quan sát trạng thái của đồng đội, lại thẳng tắp đối điện với ánh mắt Trình Hoài Tiềm, Hạ Thụy Trạch sửng sốt, lập tức hỏi: "Vừa rồi anh làm sao vậy? Thực sự không có chuyện gì chứ?" "Thật sự không sao." Khóe miệng Trình Hoài Tiềm lộ ra tươi cười, chỉ là trong nụ cười này lại ẩn ẩn mang theo chút tà khí, anh nhìn thẳng vào mắt Hạ Thụy Trạch, ngữ khí ôn hòa trả lời: "Do thời tiết quá nóng thôi, bổ sung chút nước là được, chỗ tôi không còn bạch qủa, cậu đút tôi hai viên đi." Hạ Thụy Trạch theo trực giác cảm thấy đồng đội có chỗ nào đó không đúng nhưng cũng không truy hỏi, nhanh chóng lấy ra hai viên bạch quả muốn thả vào tay đồng đội, lại thấy Trình Hoài Tiềm hai tay mỗi bên nắm một cái dây cương lên, ý bảo mình không tiện. Hạ Thụy Trạch dứt khoát cầm bạch quả đút thẳng vào miệng Trình Hoài Tiềm. Ngón tay Hạ Thụy Trạch chạm vào bờ môi nóng bóng của đồng đội lập tức rụt lại, lại thấy Trình Hoài Tiềm nhấm nháp bạch quả trong miệng, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm cậu, âm thanh khàn khàn: "Ăn ngon, mỹ vị a!".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!