Bước ra khỏi phòng sát khuẩn, nhìn đồng hồ trên tay thì đã là hai mươi giờ ba mươi phút, Lộ Khiết tiến đến phòng thay đồ, cô cởi bỏ bộ đồ màu xanh ra rồi mặc lại một bộ đồ bình thường kèm theo chiếc áo blouse trắng.
Sau đó cô rời khỏi phòng, đi tới dãy ghế hành lang trước đại sảnh của khoa ngồi xuống, tựa lưng ra sau ghế, khuôn mặt cô rất ung dung, thư thản nhưng trong đó chứa đựng một loại cảm xúc gì đó khiến Tiểu Vũ thoáng rùng mình, cứng họng không dám hỏi hang điều gì.
Nhìn Tiểu Vũ, Lộ Khiết cất giọng lạnh lùng hỏi:"Ca trực tối nay là của những ai?"
"Tối hôm nay, không biết là ngày gì mà khoa chúng ta nhận hơi nhiều bệnh nhân, các bác sĩ đều phụ trách từng bệnh nhân, bác sĩ Minh thì đang làm phẫu thuật ở phòng A20 nhưng chỉ còn...."
"Trưởng...trưởng khoa..."
Tiểu Vũ chưa nói hết câu thì nghe tiếng gọi của một vị bác sĩ khác từ cuối hành lang chạy tới phía hai người, cả cô và Tiểu Vũ đều quay mặt sang nhìn người đó.
Vị bác sĩ kia chạy tới đứng trước mặt Lộ Khiết, ấp úng nói:" Trưởng khoa!"
Lộ Khiết nhíu mày nhìn anh ta, thấy khí sắc không tốt, không biết anh ta vì sợ cô hay là đang bị bệnh gì đấy, cô cười cười nói:" Cậu cũng đang phụ trách chăm sóc bệnh nhân hay sao?"
"Không có, xin lỗi trưởng khoa, hôm nay tôi bị tiêu chảy."
Tất cả những nhân viên y tá đứng ở quầy tiếp tân nghe xong ai nấy cũng đều che miệng cười khúc khích, vị bác sĩ này không biết giấu mặt ở đâu, nhưng ở trước mặt cô, anh ta không dám nói dối.
Cả Tiểu Vũ cũng muốn bật cười nhưng nhìn sắc mặt Lộ Khiết, cậu cũng không dám cười và cũng chẳng dám nói giúp anh ta lời nào, chỉ đứng lùi về phía sau xem cô xử lý.
Lộ Khiết khoanh tay, chau mày nhìn người bác sĩ đứng trước mặt, giọng điệu ung dung, thư thản:
"Phạt cậu tăng ca một tuần." Nói xong, cô đứng dậy và rời đi.
Vị bác sĩ kia chỉ kịp "u, ơ" vài tiếng rồi nín lặng.
Tiểu Vũ nheo mắt nhìn anh ta, nở nụ cười:"Như thế đã là nhẹ lắm rồi, chỉ phạt tăng ca thôi, không tới mức phải dọn nhà vệ sinh như bác sĩ Minh lúc trước." Cậu nhướn mày suy nghĩ nhanh rồi nói cười châm chọc:"À mà anh đã ăn gì để bị tiêu chảy vậy?"
Vị bác sĩ kia liếc xéo Tiểu Vũ:"Chẳng phải tối qua ăn lẫu cùng cậu sao!"
Cậu bật cười:"Anh xem, em có bị làm sao đâu, chắc là do bụng anh yếu đấy!"
Anh ta không nói tới vấn đề này nữa, hất mặt với Tiểu Vũ, anh ta nói: "À mà Tiểu Vũ, lúc nãy có ca sao?"
"Ừm..." Tiểu Vũ gật đầu.
"Trưởng khoa chị ấy phụ trách mổ chính sao?"
"Chứ còn ai vào đây nữa, bệnh viện chật kín người rồi, chỉ còn mỗi chị ấy, cũng hên là chị ấy chưa về, chứ nếu không hậu quả không phải đơn giản như bây giờ đâu!"
"Ờ!" Vị bác sĩ kia gật đầu, bày biểu cảm của người có lỗi.
"Mà này, em nói anh nghe, hôm nay chị ấy lại lập kỷ lục mới nữa đấy!"
"Lập...lập kỷ lục mới nữa sao?" Anh ta tròn mắt nhìn Tiểu Vũ, miệng lấp bấp nói như không hề tin nổi chuyện này.
"Đúng vậy..."Tiểu Vũ đưa tay lên ngực trái, cười tự hào nói:"Chị ấy đúng là nữ thần trong lòng của em."
"Thôi không nói với anh nữa, em phải về rồi, bệnh nhân vừa rồi được chuyển đến khoa phụ sản để kiểm tra rồi, chắc bây giờ đang ở phòng hồi sức, anh đến kiểm tra chút đi."
"Ừm, cảm ơn cậu."
"Anh nên cảm ơn chị ấy mới đúng." Tiểu Vũ bước đi, vỗ lấy vai của người bác sĩ:"Chúc anh tăng ca vui vẻ."
"Thằng nhóc này!"
.........
Lộ Khiết đi bộ trên hành lang, đi về hướng phòng làm việc của mình, cô cũng khá là mệt, nhưng đã ở lại đây rồi, sẵn tiện giải quyết nốt công việc cho ngày mai luôn.
Vừa lúc ấy, tiếng chuông điện thoại trong túi của cô reo lên, lấy nó ra, người đang gọi đến là Tuyết Linh\-người bạn thân nhất của cô.
Bạn đang đọc bộ truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân, truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân , đọc truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân full , Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân full , Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân chương mới